Social Icons

Featured Posts

Powered by Blogger.
Showing posts with label Truyện hay. Show all posts
Showing posts with label Truyện hay. Show all posts

Chiếc Khăn Len Của Mẹ

Saturday, December 8, 2012

Hôm nay khi tôi thức giấc, một món quà mà anh nhân viên bưu điện mang đến cho tôi và tôi kí nhận nó. Là gì nhỉ - tôi thầm hỏi vậy. Tôi nhìn thấy dòng chữ quen thuộc bên ngoài, nó nhẹ nhàng lưu loát và thân thương đến lạ kì “gửi con trai yêu Nguyễn Tiến Tùng”, món quà của mẹ rồi! Tôi vui sướng và hồ hởi như một đứa trẻ khi được cho quà, tôi nhẹ nhàng mở từng lớp giấy bọc bên ngoài chiếc hộp, tôi cẩn thận nâng niu như sợ làm vỡ… tôi mở hộp ra và món quà mẹ dành cho tôi là chiếc khăn len màu xanh thẫm.


       Tôi hạnh phúc và vui quá chừng, tôi ước gì có mẹ ở đây để được ôm mẹ vào lòng và nói cảm ơn mẹ nhiều lắm. Bên trong mẹ có viết một tờ giấy nhỏ: “con trai yêu à, dù mẹ biết rằng tết năm nay con không thể về bên mẹ, nỗi chờ mong của mẹ dài thêm nhưng mẹ thông cảm và hiểu con à, con người lính là phải trải qua những nỗi buồn và gian khó mới thành con ạ, mẹ tin con trai sẽ cố gắng để hoàn thành nhiệm vụ, và mẹ biết ở ngoài đó rất lạnh, mẹ gửi cho con chiếc khăn này để cho con ấm lòng như mẹ đang bên con, mẹ yêu!”

          Mẹ ơi… Mẹ! Tôi gọi trong nỗi miên man khi đọc những dòng thư mẹ viết, tay tôi cầm chiếc khăn mà như thấy hình ảnh của mẹ, mẹ đã dành bao nhiêu thời gian để đan cho con chiếc khăn này khi mẹ đã già? Mẹ có để kim đâm vào tay khi mắt mẹ không nhìn rõ để đan khăn cho con không hả mẹ? Tôi ôm chiếc khăn vào lồng ngực mà sao đôi mắt tôi cay cay, tôi thấy sự hiện diện tình thương mẹ dành cho tôi, cả những nối ân cần như khi tôi ốm nữa… bỗng nhiên bao kí ức về mẹ lại ùa về và tôi lại nhớ…!
        Ngày đầu tiên tôi rời xa gia đình để đi ra miền Bắc học tập, đêm hôm trước khi tôi đi mẹ lo lắng mà giấc ngủ mẹ chập chờn, mẹ loay hoai xếp lại từng cái quần chiếc áo cho tôi, lo những thứ để khi tôi đi xa nhà, và vật cuối cùng mẹ đưa tôi cũng là một chiếc khăn len màu xám, mẹ bảo: “ở ngoài Bắc mẹ nghe mùa đông lạnh lắm nên con mang theo chiếc khăn này cho ấm con nhé”… và hôm nay, khi tết này tôi không thể về môi trầu giúp mẹ, tôi không thể về bên mẹ cũng vào mùa đông tôi lại nhận được chiếc khăn len của mẹ.
 
Chiếc khăn năm xưa tôi vẫn còn giữ, nó sờn cũ bao nhiêu thì lại thắm tình mẹ dành cho cho tôi bấy nhiêu, rồi chiếc khăn hôm nay của mẹ lại tiếp thêm tình yêu thương dành cho tôi, cho tôi nghị lực của một người lính, cho tôi nguồn động viên để làm tròn  nhiệm vụ của mình. Có lẽ tấm lòng người mẹ nào dành cho con cũng dạt dào và tràn đầy như vậy, thật rộng lớn và bao la, và mẹ tôi cũng như thế, dù mẹ là một người nông dân chấc phát chân lấm tay bùn.
         Mẹ không nổi bật cao sang nhưng chưa bao giờ tình yêu mẹ dành cho tôi thua kém bất kì người mẹ nào trên cuộc đời này hết. Có một người bạn bảo tôi rằng: “giá như mẹ tôi làm lớn thì tốt”… Riêng tôi, tôi chưa bao giờ mong mẹ là người nào khác, tôi chỉ cần một người mẹ như bây giờ là đủ với cuộc đời tôi rồi, tôi hãnh diện và tự hào về mẹ, một người mẹ thật chân chất giản dị và hiền hòa!
         Giữa mùa đông lạnh và cái tết nơi xứ người này, chiếc khăn của mẹ sẽ ở bên tôi, tôi sẽ gìn giữ nó như chính hình ảnh mẹ trong trái tim mình. Cảm ơn mẹ đã dành cho con, và con biết chiếc khăn này sẽ theo con đến suốt cuộc đời mình cũng giống như mẹ đang dõi từng bước con đi.
         Tôi cầm chiếc khăn quàng lên cổ, nó ấm áp và bình an như vòng tay của mẹ…!

Chiếc Khăn Len Sau Mùa Đông



         Có những điều bất ngờ lại ngọt ngào, hạnh phúc. Có những hạnh phúc đôi khi đến nhẹ nhàng lại rất ấm áp bình yên, dù chỉ còn là kỷ niệm, nhưng vẫn cho phép người ta hy vọng về những điều kỳ diệu đang chờ đợi phía trước ...........
        Tôi thường khởi đầu ngày mới của mình với bản nhạc nhẹ nhàng vui tươi The lazy song của Bruno Mars và nở một nụ cười, hy vọng ngày mới bình an nhưng cũng đầy thú vị sẽ đến với mình. 
      Mọi chuyện trở nên tốt đẹp hơn khi tôi nhận làm bartender ở một quán cafe gần nhà. Công việc khá hấp dẫn lại nhẹ nhàng, thù lao cũng ổn, ngày nào cũng được gặp các bạn trẻ xinh tươi và được nghe nhạc miễn phí .Tôi biết Ken cũng từ đó. Ken là một khách quen của quán và cũng là bạn thân của ông chủ tôi. Quán nhỏ, nằm trong một con hẻm phố và ít xe cộ qua lại. Có lẽ vậy mà những ai đến với quán đều cảm nhận được không khí yên bình ở đây. Các bạn trẻ thường đến để góp vui, tổ chức sinh nhật, họp mặt bạn bè hoặc thậm chí là chia tay một ai đó, nhân viên quán hay chơi những bản nhạc bất hủ của Jonh Lennon. Có lần tôi thấy Ken độc tấu bản ballad mượt mà Sad angel từ chính cây guitar của anh .Tuy chỉ mới qua Việt Nam được hai tháng nhưng Ken đã để lại khá nhiều ấn tượng không chỉ tôi mà với tất cả mọi người. Ken thân thiện, dễ gần, tính cách lại vui vẻ, anh chỉ có một style duy nhất quần bò và áo sơ mi. Những ngày cuối thu, không khí se lạnh, Ken thường đến quán với chiếc khăn choàng cổ, nụ cười rạng rỡ. Có vẻ như mùa thu đang hiện lên từ trang phục của anh. Điều đó càng làm tôi phải chú ý tới, Ken là người ngoại quốc nhưng anh lại giản dị như người Việt Nam. Karmaine Jun Relucen là tên đầy đủ của Ken, thật khó nhớ và khó gọi. Ken là tên gọi thân mật khi lần đầu tiên tôi gặp anh. Đó là ghép từ chữ cái đầu và hai chữ cuối cùng trong tên. Khi nghe tôi gọi như vậy Ken tỏ ra hứng thú và còn bảo là rất thích cái tên này. Một DJ nổi tiếng mà đôi lúc Ken cũng giống như trẻ con, sự chân thành thật thà của anh đã khiến tôi không thể từ chối khi anh ngỏ lời muốn làm bạn.
       Dù gặp nhau gần như hằng ngày ở quán cafe nhưng tôi và Ken chưa có lần nào ngồi nói chuyện tử tế với nhau. Anh là người bận rộn và tôi cũng thế. Khi tôi đến quán tìm tòi những công thức pha chế mới thì đã thấy anh ngồi một mình trầm ngâm suy nghĩ. Khi tôi nói chuyện với khách hàng thì anh lại bù đầu với những bản nhạc, những playlist cho một buổi biểu diễn. Với tôi, giao tiếp với bạn bè qua Yahoo và Facebook là chủ yếu. Như thế cũng khá thú vị, chúng tôi có thể nói với nhau đủ thứ chuyện lớn bé, những câu chuyện vụn vặt không đầu không cuối được góp nhặt từ cuộc sống này. Và Ken là một người bạn chat tuyệt vời, anh vui tính, có cách nói chuyện hóm hỉnh, đặc biệt là sử dụng tiếng Việt rất nhuần nhuyễn. Dần dần tôi có thói quen online vào 11h tối sau khi trở về từ quán cafe, một icon cười rạng rỡ và nghe những câu chuyện kể mãi không hết của Ken, tôi cũng chẳng thể nhớ nổi đó là những chuyện gì.
       Mấy hôm nay tiết trời thật âm u, những tia sáng ấm áp ngọt lành mỗi sớm mai đã thôi không còn nhảy nhót bên hiên nhà nữa. Phố thu mình trong rét buốt. Và lá bắt đầu rơi. Nhẹ nhàng và bất chợt. Lá bàng, lá bằng lăng, lá xà cừ, lá phượng ........... sắc màu của lá, cứ tưởng như ai đó đang thắp lửa dưới nền trời. Những buổi chiều đi làm về, tôi và Ken lại có dịp lang thang qua những con phố nhỏ, dài hun hút, tiếng lạo xạo của lá khô vang lên trong chiều tĩnh mịch chợt làm lòng dịu lại bình yên đến lạ kỳ. Ken kể nhiều về cuộc sống của anh cho tôi nghe, phần lớn là những thói quen từ khi qua Việt Nam. Ken rất thích những con phố nhỏ của Hà Nội, đặc biệt là con phố nối liền từ nhà tôi đến quán cafe. Mọi thứ vẫn quen thuộc nhưng thói quen được lặp lại qua từng tháng từng mùa trong năm vẫn khiến mình thấy thú vị và ấm áp hơn. Buổi tối, tôi về nhà khá muộn. Nhìn đồng hồ đã hơn 10h. Công việc bận rộn của một ngày làm tôi không thể nhấc đôi chân đi đâu được .Tôi mở điện thoại, tin nhắn của Ken "em ổn chứ". Tôi cố gắng reply cho Ken "em không sao, ngày hôm nay em hơi mệt và đói nữa". Tôi mím môi rồi tự cười một mình, sao lại nói với Ken chuyện này chứ. Nhưng ngay lập tức Ken trả lời tôi bằng tiếng Việt. "Cả tối nay anh tự làm bánh khoai nướng theo hướng dẫn trong sách, vừa hoàn thành xong cách đây 30 phút. Anh nghĩ là nó khá ngon. Để anh mang đến cho em ngay bây giờ".Tôi nhìn đồng hồ "ngay bây giờ". Sao Ken lại tốt với tôi thế nhỉ. Làm sao mà từ chối việc để một anh chàng ngoại quốc đi trong tiết trời giá rét của Hà Nội lúc 11h đêm, để mang đồ ăn đến cho một người bạn bình thường. Chắc là Ken chỉ nói thế thôi .Tôi nhấp ngụm cacao nóng và bắt đầu công việc của mình. Nhưng chỉ được 5 phút, Ken đang đứng trước cửa nhà tôi, một tay lái xe tay kia giữ lấy hộp bánh. Anh đến nhanh hơn tôi tưởng, không hiểu tôi cười thật tươi để chào anh hay rớm nước mắt vì xúc động nữa. Anh bảo lạnh quá nhưng không muốn để tôi đói .Tôi ngước nhìn Ken, khuôn mặt đỏ ửng, mũi sụt sùi, cổ quấn cái khăn bông dày cộm và lắng nghe giọng Việt Nam ngọt ngào của anh. Ken lúng túng áp hai bàn tay vào nhau vì lạnh và tôi quên mất phải mời anh vào nhà uống một cái gì đấy nóng cho đỡ lạnh. Ken quay xe ra về khi đã dặn tôi đừng để bánh nguội, tôi vẫn đang mơ màng hạnh phúc và nói lí nhí cảm ơn anh.
        Chiều nay không có giờ làm .Tôi đến quán cafe quen thuộc trên đường về nhà để thư giãn. Đó là một quán cafe nhỏ, trên một căn gác trông ra Hồ Tây .Trời mùa đông, sương trắng giăng phủ khắp mặt hồ lạnh lẽo. Gió luồn qua khung cửa sổ làm bàn tay tôi tê tái. Bất giác tôi nghĩ đến Ken. Chẳng biết giờ này anh đang làm gì. Có lẽ Ken ở đâu đó chơi nhạc. Quàng khăn thật ấm, tôi định ra về. Nhưng vừa ngước mắt lên, là Ken. Môi tôi run run và sững sờ không nói nên lời .Thật sự tôi đã có ý định hẹn anh một ngày gần nhất để cảm ơn hộp bánh bữa tối hôm đó của anh. Lần không hẹn mà gặp này khiến tôi bất ngờ. Anh mỉm cười và rủ tôi đến một nơi .Tôi cũng nở một nụ cười với anh, hy vọng những lần gặp sau thật vui vẻ như thế này. Ken dẫn tôi đến làng SOS là trung tâm nuôi dưỡng trẻ em mồ côi khuyết tật. Các em nhỏ chào đón chúng tôi nhiệt tình thân thiết hết mức. Sự rụt rè lo âu thoáng chốc đã bay biến. Những nụ cười hồn nhiên, những ánh mắt thơ ngây, những câu hỏi ngộ nghĩnh dễ thương khiến tôi thấy ấm áp và hạnh phúc .Tôi chẳng nhớ mình đã làm gì trong buổi chiều thứ 7 đó nhưng Ken thì cứ như chú sóc nâu chạy lăng xăng hết chỗ này đến chỗ khác bày trò cực vui. Anh cười, vẫn nụ cười nhẹ nhàng như mỗi lần tôi gặp anh ở quán cafe. Rất gần gũi và ấm áp.
                 - em có vui không ! - Ken ngồi bệt xuống bên cạnh tôi.
                 - cảm ơn anh, em vui lắm.
Chỉ ngày hôm nay thôi, tôi mới thấy mình được sống thật với chính mình, với những xúc cảm trong trẻo hồn nhiên. Cuộc sống sẽ có ý nghĩa biết bao nếu tình yêu thương được chia sẻ. "Cho đi là hạnh phúc hơn nhận về".Tôi nhớ mình đã từng đọc câu nói này trong cuốn sách "Understanding The Heart" . Nhìn bé Su cười, bé Cà rốt chạy nhảy tung tăng mà tôi cảm giác như chính mình đang sống lại tuổi thơ ngày xưa, dường như đó là điều đẹp nhất mà tôi được chứng kiến. Ước sao cho nụ cười sẽ nở trên môi của các em mỗi ngày. Để một ngày mới các em được yêu thương nhiều hơn và cười nhiều hơn.
      Công việc part-time của tôi vẫn ổn. Ken vẫn đến quán thường xuyên, tối nay anh ngỏ ý mời tôi về nhà. Phòng anh đơn giản, khá ngăn nắp, treo rất nhiều chuông gió, nó cho tôi cảm giác mát mẻ và thanh bình. Anh mời tôi một cốc cafe khi tôi đang ngắm nhìn khung cảnh thành phố về đêm. Ken làm tôi bất ngờ với câu chuyện anh đang kể. Anh nói mình vừa tìm được mẹ cách đây mấy tháng trước. Đó quả thật là niềm hạnh phúc .Tôi nhìn vào mắt Ken.
             - có bao giờ anh giận mẹ anh không vì bà đã bỏ đi quá lâu.
Ken cười, vẫn là nụ cười thân thiện ấy.
           - không biết em có nghe câu này chưa. "Thế gian này điều quý giá nhất không phải là thứ không có được, cũng không phải những gì đã mất đi mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ". Hãy yêu thương nhiều hơn vì cuộc sống ngắn hơn em tưởng đó.
 Những lời Ken nói thật sự làm tôi xúc động .Trái tim đôi khi cần một tình yêu thương kỳ diệu để nhận ra nhịp đập của mình. Ken với tay lấy cây guitar độc tấu bản Sad angel tặng tôi. Anh luôn làm tôi bất ngờ, không bằng việc này thì bằng việc khác. Nói lời cảm ơn với Ken thôi thật sự là không đủ. Ken ôm tôi vào lòng, tôi thấy mình lọt thỏm trong vòng tay anh, bình yên và vững chãi. Nhắm mắt để cho mọi thứ im lặng .Tôi mơ hồ nghe anh nói về một chuyến đi, một sự bắt buộc, một điều phải làm nào đó .......... nhưng tôi nghe không rõ lắm. Buổi tối thật ngọt ngào và ấm áp.
  Hai ngày sau kỳ thi tốt nghiệp, Ken nhắn tin bảo tôi đến làng SOS. Bé Su và bé My cứ đi theo sau tôi thật đáng yêu. Ngồi xuống gốc cây bé Su dúi vào tay tôi một cái hộp màu xanh.
         - chị Thuỳ Châu ơi, anh Ken nhờ em đưa cho chị cái này.
Tôi sững người, chắc hẳn anh đang muốn dành một điều gì đó cho tôi .Tôi mở hộp, một chiếc khăn len màu hồng và lá thư Ken viết bằng tiếng Việt ."Tặng em. Quà do chính tay anh đan đó. Không được đẹp lắm, hy vọng là em sẽ vui. Anh xin lỗi, rất xin lỗi nhưng anh không đủ can đảm để nói lời tạm biệt em. Đừng giận anh nha. Anh sẽ trở lại Việt Nam vào một ngày nào đó".Tôi ngỡ ngàng, dù có hơi buồn một chút nhưng tôi không giận Ken vì điều gì cả. Mong là ở một nơi xa xôi anh vẫn bình yên, hạnh phúc.
  Giá như lúc này có Ken ở đây chắc là anh sẽ cùng tôi lang thang đâu đó, để cảm thấy khoan khoái nhẹ nhàng, để giấu tiếng cười vào âm thanh xào xạc của lá và để rót đầy những ngọt ngào của mùa đông đang qua.  Cuộc sống là một món quà kỳ diệu khi chúng ta biết trân trọng từng khoảnh khắc của nó ...........
                                   

Lời Tỏ Tình Đêm Giáng Sinh

Friday, December 7, 2012



Ngày ấy, cô và anh là hai người bạn học rất thân. Sớm tối cặp kè, đi đâu cũng có nhau. Anh là người con trai đa tình, phong lưu. Còn cô là cô gái tính tình hoạt bát, vui vẻ nhưng không kém phần đanh đá. Dưới con mắt của mọi người, họ là một đôi trai tài gái sắc, mọi thứ đều vẹn toàn. Nhưng tiếc rằng, giữa hai người không hề có tình yêu.

Cô có người trong mộng, anh cũng vậy. Cô nhận được lời tỏ tình đêm noel, và anh cũng thế.

Mùa đông năm đó, cả hai người đều bước sang tuổi mười bảy, thời kỳ đẹp nhất của tuổi học trò.

“Nếu nó không còn yêu mày, thì tao yêu mày vậy!”

Cô nhớ như in, khoảnh khắc năm cô mười tám tuổi, cô và người yêu đã có một trận cãi vã kịch liệt, anh không những không an ủi mà còn phán cho một câu xanh rờn. Khi đó cả hai người đều biết rõ, lời nói này chỉ có thể coi là một câu đùa giỡn không hơn không kém.

“Nếu nó không lấy tao thì sao?”

“Nó không lấy mày, thì tao lấy mày!”

Sau lời tuyên bố hùng hồn, cả hai đều bò lăn ra cười sằng sặc. Con người thật lạ, vừa nãy còn khóc lóc ỉ ôi thì giờ đã tí tửng cười toe toét như không có chuyện gì rồi.

Bạn bè xung quanh ai cũng bảo, nếu cô và anh không yêu nhau thì quả thật là uổng phí một kiếp người, uổng phí cơ hội ngàn vàng mà ông trời đã ban tặng. Lúc đó, cả hai người đều chỉ nhìn nhau mà cười, vốn dĩ không ngờ rằng sẽ có một ngày lời nói đùa lại trở thành sự thật.

Thi xong tốt nghiệp lớp mười hai, cô và người yêu chính thức chia tay. Năm ngày tiếp theo sau đó, tình duyên của anh cũng tiếp nối theo chân cô, hệt như một sự tình cờ của số phận.

Cuộc sống lại vội vã trôi qua, bạn bè xung quanh dường như đều tản đi hết. Cuối cùng vẫn chỉ có cô và anh cùng nhau bước chân về phía cánh cổng đại học.

Mùa đông noel năm đó, anh chính thức ngỏ lời yêu cô. Khi ấy, cả hai người vừa tròn hai mươi tuổi.

Bốn năm sau, cũng vào một đêm noel đầy lạnh giá, anh đứng trước một vườn hoa hình trái tim, quỳ xuống trước mặt cô và chìa chiếc nhẫn lấp lánh ra,nói:

“Lấy tao … à không, lấy anh nhé?”

Rồi không đợi cô mở miệng bằng lòng, anh lại luống cuống nói tiếp, vẻ mặt trông vô cùng tội nghiệp:

“Không được từ chối đấy!”

Khi đó, cô đứng chống nạnh nhìn anh, phồng mang trợn má như đe doạ. Cái kiểu cầu hôn vừa lãng mạn vừa sặc mùi uy hiếp thế này thì cô mới thấy lần đầu. Tuy tỏ vẻ khó chịu ra mặt nhưng trong lòng thì cũng muốn lắm rồi, nên buông một câu xụi lơ:

“Phạm quy!” – Cô giật lấy chiếc nhẫn từ tay anh – “Lấy tạm cái này, xung công quỹ!”

Anh nghe thế liền vui mừng như bắt được vàng, vừa ôm chầm lấy cô vừa hét:

“Trời ơi, tui lấy được vợ rồi! Tui lấy được vợ rồi!”

“Bỏ xuống, chóng mặt quá!” – Cô ngượng đến chín cả mặt, tuy trong lòng khoái muốn chết nhưng vẫn làm ra vẻ.

“Phương ơi, tao yêu …!”

Bốp!

Chưa thốt hết câu, anh đã bị cô phi thẳng một cước lên mặt, giọng hậm hực:

“ Tao, tao nữa này! Phạm quy lần hai, không lấy vợ lấy chồng cái gì nữa hết, nhé?”

Cả đêm ấy, anh phải năn nỉ gãy cả lưỡi cô mới chịu nguôi giận. Nghĩ kỹ thì cũng tội, vì cách xưng hô này đã thành thói quen của họ suốt nhiều năm nay, muốn sửa lại đâu phải là chuyện dễ dàng gì. Vậy nên giữa họ đã giao kèo một quy định: nếu một trong hai người ai lỡ lời xưng hô “mày tao” thì phải lấy một vật quý giá của mình ra, bỏ vào một chiếc hộp. Rồi chiếc hộp đó sẽ là của hồi môn cho con cái họ sau này.

Mùa đông năm đó, cô và anh tròn hai mươi bốn tuổi, tay nắm tay nhau cùng bước vào lễ đường, chính thức trở thành một đôi vợ chồng “oan gia”.

Oan gia là bởi vì trong bất kỳ trường hợp nào, hoàn cảnh nào, họ cũng xung khắc với nhau qua những lần bất đồng ý kiến, khiến số lần cãi nhau nhiều hệt như ăn cơm bữa. Tuy rằng là vậy, nhưng chiến tranh lạnh chẳng được bao lâu. Vì một lẽ, họ yêu nhau nhiều hơn họ nghĩ.

Cứ như vậy hai năm lặng lẽ trôi qua, những lần cãi nhau không cân sức đó dần dần không còn nữa, thay vào đó là những bộn bề lo toan, tất bật trong đời sống kinh tế. Anh suốt ngày quần quật với công việc, đôi khi quên bẵng luôn kỷ niệm ngày nụ hôn đầu tiên của hai người hay chẳng hạn là ngày tỏ tình đầu tiên, thậm chí cả những lần ôm hôn âu yếm lâu ngày rồi cũng trở nên mờ nhạt, hờ hững.

Chính vì không cảm nhận được tình yêu của họ như thuở ban đầu, đã có lần cô lên tiếng trách móc:

“Anh à, dạo này em thấy anh không yêu em như xưa nữa đấy!”

Anh ngồi trên bàn làm việc, lật tới lật lui tập hồ sơ dày, ậm ừ qua loa:

“Ừm!”

“Anh có nghe em nói gì không vậy?” – Cô gằng giọng, cái mặt đen sì như cái đít nồi.

“Ừm!”

“Này!”

Cô phát cáu hét um lên, đến khi anh nghe được mùi cháy khét từ phía bà xã mình mới sực tỉnh ngẩng mặt lên, đánh rơi cả cây bút cầm trên tay,cuống quít nói:

“Vâng! Anh nghe, anh nghe!”

Cô trợn mắt, cuối cùng hất tóc quay mông đi, quyết định không thèm ngó ngàng gì đến anh nữa.

Thời gian trôi qua, danh từ xưng hô “mày tao” của năm nào giờ đã được thay bằng anh anh em em ngọt xớt. Cô còn nhớ rất rõ vào thời kỳ hoàng kim của quy định vô cùng “đáng yêu” ấy, nếu một trong hai người ai lỡ lời xưng tao gọi mày thì phải bỏ xuống một thứ mình coi là quý giá vào trong một chiếc hộp. Trong thời gian đầu, cả cô và anh đều không quen miệng nên luôn bị cái quy định ấy làm khó. Cứ như vậy mà đành cắn răng nhìn những thứ yêu quý của mình lần lượt bị mang đi.

Có một hôm, cô tậu được một chiếc điện thoại mới tinh đem về, hứng chí quá mà xưng luôn cả mày tao với anh. Thế rồi kết quả là phải khóc lóc một trận um sùm vì bị anh tịch thu luôn chiếc điện thoại xung vào “công quỹ”.

Chiếc điện thoại đó, cho đến bây giờ vẫn nằm yên trong chiếc hộp. Mà chiếc hộp của ngày nào giờ đã được cất giữ vào góc tủ. Gần hai năm lấy nhau về, chiếc hộp kỷ niệm đó dường như đã chìm trong quên lãng. Bởi vì cả anh và cô bây giờ đâu còn làm trái quy luật ấy nữa.

Nghĩ đến đây, cô không nhịn được liền bật cười. Nhưng chỉ vài giây sau, nụ cười đã chuyển sang méo xệch. Cô tức mình giậm chân, muốn hét lên rồi lao tới đấm đá túi bụi lên người anh cho bõ cơn tức.

Có người chồng nào vô tâm như vậy không, thấy vợ giận mà không thèm chạy theo năn nỉ một tiếng!

Cô thật sự đâu biết rằng, người chồng mà cô rất muốn đánh đấm ngay lúc này đang vò đầu bứt tóc trong phòng làm việc, nghĩ đủ mọi cách để làm nguôi giận bà xã yêu của mình.

***

Một hôm, cô phát hiện anh thập thò lén lút ra ngoài, hành động vô cùng mờ ám khiến cô sinh nghi. Cái tật hay suy nghĩ nhiều của phụ nữ liền trỗi dậy, khiến cô nghiến răng trèo trẹo theo dõi anh suốt cả một đoạn đường dài.

“ Á à, nhìn cái mặt kia kìa, chắc là lén tôi đi theo con nào chứ gì?”

Thấy anh dừng xe ở một tiệm bán hoa, cô cũng dừng xe ở một khoảng cách vừa đủ, phóng với tốc độ như ninja chạy theo anh.

“Thứ tôi dặn đã có chưa?”

Cô núp ở một gian hàng bông gần đó, dõng tai nghe mọi động tĩnh sau lưng mình.

“Có rồi đây. Vợ của anh thật có phước khi có một người chồng lãng mạn như vậy!”

Bàn tay anh móc ví ra khẽ khựng lại, mắt trân trân nhìn cô gái trước mặt, cười ngượng ngùng:

“Ơ, sao cô biết?”

“Loại hoa hồng cầu vồng này tượng trưng cho hạnh phúc, cũng chính là lời yêu mà anh muốn nói với vợ mình. Chúc anh một buổi tối noel vui vẻ!”

Câu nói của cô gái phục vụ khiến anh ngớ người vài giây, sau đó liền cười giả lả tính tiền rồi bước ra ngoài, môi tủm tỉm cười hạnh phúc. Đến khi thấy bóng dáng anh khuất dần, cô lúc này mới sực tỉnh, ngay tức khắc liền chạy như bay ra ngoài, trong lòng lâng lâng một cảm giác khó tả.

Thì ra cô đã quên mất hôm nay là lễ noel, là ngày kỷ niệm anh cầu hôn cũng như lời tỏ tình đầu tiên của hai người họ. Anh sáng sớm đã chạy ra ngoài mua bông hồng về cũng chỉ muốn dành cho cô một sự bất ngờ. Ấy vậy mà cô đã vội trách lầm anh.

Cô mang tâm trạng vui sướng chạy thật nhanh về nhà trước anh, sau đó quyết định làm bộ như không biết chuyện gì, cười tủm tỉm ngồi trước cửa nhà đợi chồng mình về.

Đúng như cô dự đoán, anh trở về nhà với một bó hoa cầu vồng sặc sỡ trước mặt. Tuy nhiên, lần này lại có sự góp mặt của mùi rượu bia nồng nặc đáng ghét.

Mặt anh đỏ như gấc, mùi rượu xộc lên mũi khiến cô sa sầm mặt . Cảm giác hân hoan vui sướng ban nãy biến đâu mất, thay vào đó là sự bực bội cáu tiết sắp sửa bùng phát.

“Tránh ra, đừng chạm vào tôi!” – Ngay khi cô chuẩn bị đỡ lấy anh thì anh đã hét lên, tay chân hươ loạn xạ – “Tôi đã có vợ rồi, đừng chạm vào tôi!”

Ngớ người vài giây, cô lại nhìn bó hoa anh cầm trên tay, khoé môi nở nụ cười hài lòng:

“Bó hoa này tặng cho em phải không?”

Cô lại chuẩn bị giật lấy bó hoa thì anh đã nhanh chóng lùi về phía sau, tay chỉ thẳng vào mặt cô, hét:

“Này, này! Không được động vào đồ của vợ tôi nhé? Bó hoa này là tôi tặng cho vợ yêu tôi đấy!”

Cô nhăn mũi, trợn mắt nhìn anh. Cái chiêu lừa tình này trên mạng có đầy rẫy, tưởng cô ngốc không nhận ra à? Đã vậy thì cô đây không thèm đóng kịch nữa:

“Rốt cuộc anh có bao nhiêu vợ thế hả, chồng?” – Cô tiến sát lại gần anh, hét tướng – “Giả ngây ngô đủ chưa hả, em biết hết rồi đấy nhá?”

Cả hai vợ chồng rượt đuổi nhau trong phòng khách, chạy luôn lên lầu, cho đến khi cô dồn anh vào phòng ngủ của hai người họ thì mới thôi.

“Em còn nhớ chiếc hộp ngày xưa của chúng ta chứ?”

“Nhớ chứ sao không? Em còn nhớ như in cái quy định ngốc nghếch ấy nữa!”

Cô trề môi, quả thật chiếc hộp đó chứa rất nhiều kỷ niệm tươi đẹp của họ. Thế nhưng đã hai năm trôi qua, những quy định ngốc nghếch ấy đang trôi vào quên lãng cùng chiếc hộp mất rồi còn đâu.

Đang mải mê suy nghĩ thì bất chợt một chiếc hộp tinh xảo chìa ngay tầm mắt của cô, kèm theo nụ cười đầy quyến rũ của anh:

“Chúc vợ một đêm noel thật vui vẻ bên anh nhé?”

Cô tròn xoe mắt nhìn chiếc hộp rồi lại nhìn anh, khi vẫn còn đang xúc động không nói nên lời thì anh lại tiếp:

“Vợ à, chúng ta đã là vợ chồng, đã trưởng thành rồi nên có thể những cử chỉ yêu thương không còn mặn nồng như trước. Nhưng tình cảm anh dành cho em vẫn vậy, không hề thay đổi!”

“Nếu không nhờ cái quy định ngốc nghếch ấy thì bây giờ chúng ta vẫn gọi nhau là mày tao rồi, có đúng không?” – Anh gãi đầu, cười ngốc nghếch – “Anh biết vì mải mê lo cho công việc mà quên bẵng đi em, quên mất cả kỉ niệm nụ hôn đầu tiên của chúng mình, ngay cả kỷ niệm ngày đầu tiên yêu nhau cũng không còn nhớ. Vợ à, anh xin lỗi!”

Nói đến đây, nước mắt nước mũi cô tèm lem cả mặt. Thật đáng ghét, anh làm cô xúc động quá rồi đây nè!

“Chiếc hộp ngày xưa hãy để dành cho con cái sau này của chúng ta em nhé? Còn chiếc hộp này …” – Anh đặt chiếc hộp chạm trổ hoa văn tinh xảo lên bàn tay cô, nghiêm nghị nói – “Nếu sau này anh có làm gì khiến em buồn, thì em hãy viết vào một tờ giấy mắng anh thật thậm tệ, sau đó bỏ vào trong chiếc hộp này. Như vậy thì em sẽ không còn giận nữa!”

Đêm về khuya, tiết trời càng trở lạnh. Cô và anh tay nắm tay nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, lòng tràn ngập hạnh phúc.

“Em à, hình như anh vẫn chưa nói ra ba từ đó nhỉ: Anh yêu em!”

Cô lại mỉm cười hạnh phúc, vòng tay qua lưng anh mà ôm chặt lấy:

“Cái này có phải là lời tỏ tình không thế?”

Không cần một vườn hoa hình trái tim lãng mạn như thuở còn yêu, không cần những lời hoa mĩ chắp cánh bay bổng. Chỉ cần trong trái tim họ luôn thuộc về nhau, vậy là đủ rồi.

Có lẽ, đêm nay là đêm giáng sinh ấm cúng nhất, hạnh phúc nhất của cô và anh rồi, đúng không?


Quà Giáng Sinh

Sunday, December 2, 2012

Một đồng tám mươi bảy xu ,đúng như vậy.Hàng ngày, cô cố gắng tiêu thật ít tiền khi đi chợ. Cô đi loanh quanh tìm mua thứ thịt và rau rẻ nhất cho bữa ăn hàng ngày,ngay cả lúc cảm thấy hết sức mệt mỏi cô vẫn cố tìm kiếm. Tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó. 

Della đếm lại số tiền ít ỏi một lần nữa.Không hề có sự nhằm lẫn,chỉ có một đồng tám mươi bảy xu ,và ngày mai sẽ là lễ giáng sinh. 

Cô sẽ không thể làm gì hơn, chỉ còn cách ngồi xuống và khóc mà thôi.ở đó, trong một căn phòng nhỏ, tồi tàn, cô đang nức nở. 

Della sống trong căn phòng nhỏ nghèo nàn này với chồng của cô, James Dillingham Young, ở thành phố NEW YORK. 

Họ có một phòng ngủ, một phòng tắm và một nhà bếp. James Dillingham Young may mắn hơn cô vì anh ấy có việc làm. Tuy vậy đó không phải là một công việc kiếm được nhiều tiền. Tiền thuê căn phòng này chiếm gần hết lương của anh ấy. Della đã cố gắng rất nhiều để tìm một công việc nhưng vận may đã không mỉm cười với cô. Tuy nhiên, cô rất hạnh phúc khi ôm 'Jim', James Dillingham Young, trong tay mỗi khi anh trở về. 

Della đã ngừng khóc.Cô lau khô mặt rồi đứng nhìn một chú mèo xám trên bức tường đồng màu với nó bên cạnh con đường tối ngoài cửa sổ. 

Ngày mai là Noel và cô chỉ còn một đồng tám mươi bảy xu để mua cho Jim, Jim của cô, một món qùa.Cô muốn mua một món quà thật sự có ý nghĩa ,một thứ có thể biểu hiện được tất cả tình yêu cô dành cho anh. 

Della chợt xoay người chạy đến bên chiếc gương treo trên tuờng. Mắt cô sáng lên. 

Cho đến bây giờ, gia đình James Dillingham Young chỉ có hai vật quí giá nhất.Một thứ là chiếc đồng hồ vàng của Jim. Chiếc đồng hồ này trước đây thuộc sở hữu của cha anh ta và trước nữa là ông nội anh ta. Thứ còn lại là mái tóc của Della. 

Della thả nhanh mái tóc dài óng mượt xuống lưng. Thật tuyệt đẹp, không khác nào như một chiếc áo khoác đang choàng qua người cô. Della cuộn tóc lên lại.Cô đứng lặng đi rồi thút thít một lát. 

Della buớc chậm rãi qua các cửa hàng dọc hai bên đường rồi dừng lại trước bảng hiệu 'Madame Eloise'.Tiếp cô là một phụ nữ mập mạp,bà ta chẳng có một chút vẻ 'Eloise' nào cả. 

Della cất tiếng hỏi: 'bà mua tóc tôi không?' 

'Tôi chuyên mua tóc mà', bà ta đáp và bảo: 'hãy bỏ nón ra cho tôi xem tóc của cô đi' 

Suối tóc nâu đẹp tụyệt vời buông xuống. 
'Hai mươi đồng' bà ta định giá, bàn tay nâng niu mái tóc óng ả. 

'Hãy cắt nhanh đi! và đưa tiền cho tôi' Della nói. 
Hai giờ tiếp theo trôi qua nhanh chóng. Cô tìm mua quà cho Jim trong các cửa hiệu trong niềm vui khôn tả. Cuối cùng cô cũng chọn được một thứ.Đó là môt sợi dây đồng hồ bằng vàng. Jim rất quí chiếc đồng hồ của mình nhưng rất tiếc là nó không có dây. Khi Della trông thấy sợi dây này cô biết rằng nó phải là của anh và cô phải mua nó. 

Cô trả hai mươi mốt đồng để mua và vội vã trở về nhà với tám mươi bảy xu còn lại. 

Đến nhà, Della ngắm mái tóc cực ngắn của mình trong gương và nghĩ thầm: 'mình có thể làm gì với nó đây?'. Nửa giờ tiếp theo cô nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ. Xong Della lại ngắm nghía mình trong gương lần nữa. Tóc của cô bây giờ tòan những sợi quăn quăn khắp đầu. 'Chúa ơi, mình trông như một con bé nữ sinh ấy!'. Cô tự nhủ :'Jim sẽ nói gì khi thấy mình như thế này?' 

Bảy giờ tối, bữa ăn đuợc chuẩn bị gần xong. Della hồi hộp chờ đợi, hy vọng rằng mình vẫn còn xinh đẹp trong mắt Jim. 

Thế rồi cửa mở, Jim bước vào. Anh ấy trông rất gầy và cần có một cát áo khoác mới.Jim nhìn chằm chằm vào Della. Cô không thể hiểu được anh đang nghĩ gì, cô sợ. Anh ta không giận dữ, cũng chẳng ngạc nhiên.Anh đứng đó, nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ. Della chạy đến bên Jim òa khóc: 'Đừng nhìn em như thế ,anh yêu. Em bán tóc chỉ để mua cho anh một món quà. Tóc sẽ dài ra mà. Em phải bán nó thôi, Jim à. Hãy nói 'giáng sinh vui vẻ', em có một món quà rất hay cho anh này!' 

'Em đã cắt mất tóc rồi à?' Jim hỏi 

'Đúng thế, em đã cắt và bán rồi, vì vậy mà anh không còn yêu em nữa ư? em vẫn là em mà!' Della nói. 

Jim nhìn quanh rồi hỏi lại như một kẻ ngớ ngẩn: 'em nói là em đã bán tóc à?' 

'Đúng, em đã nói vậy, vì em yêu anh! Chúng ta có thể ăn tối được chưa, Jim?' 

Chợt Jim vòng tay ôm lấy Della và rút từ túi áo ra một vật gì đấy đặt lên bàn. Anh nói: 'anh yêu em, Della, dù cho tóc em ngắn hay dài. Hãy mở cái này ra em, sẽ hiểu tại sao khi nãy anh sững sờ đến vậy.' 

Della xé bỏ lớp giấy bọc ngoài và kêu lên sung suớng, liền sau đó những giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống.Trong đó là một bộ kẹp tóc, những chiếc kẹp dành cho mái tóc óng ả của Della. Cô đã mơ ước có đuợc nó khi trông thấy lần đầu tiên qua cửa kính một gian hàng. Những cái kẹp rất đẹp và rất đắt tiền. Bây giờ chúng đã thuộc về cô nhưng tóc cô thì không còn đủ dài để kẹp nữa! 

Della nâng niu món quà ,mắt tràn đầy hạnh phúc. 'Tóc em sẽ chóng dài ra thôi Jim', nói xong cô chợt nhớ đến dây đồng hồ vàng định tặng cho Jim và chạy đi lấy. 

'Đẹp không anh? em đã tìm kiếm khắp nơi đấy, giờ thì anh sẽ phải thích thú nhìn ngắm nó hàng trăm lần mỗi ngày thôi. Nhanh lên, đưa nó cho em, Jim, hãy nhìn nó với sợi dây mới này' 

Nhưng Jim không làm theo lời Della.Anh ngồi xuống vòng tay ra sau đầu mỉm cuời nói:'Della,hãy cất những món quà này đi. Chúng thật đáng yêu.Em biết không, anh đã bán chiếc đồng hồ để mua kẹp cho em. Giờ thì chúng ta có thể bắt đầu bữa tối được rồi em yêu' 

...đó là một câu chuyện cảm động về tình yêu của hai bạn trẻ đã hết lòng yêu nhau. 

- O Henry

Điều Ước Đêm Giáng Sinh



Khi bé Amy Hagadorn vòng qua góc phòng họp bên cạnh lớp học, cô bé không để ý nên va phải một cậu bé học lớp 5 đi ngược lại.

Cậu này hét vào mặt cô bé : "Đi đứng thế hả, đồ dị hợm", sau đó với ánh mắt giễu cợt, cậu ta nhấc chân phải lên và bắt chước dáng đi cà nhắc của Amy.

Bị xúc phạm, nhưng cố hết sức, Amy tự nhủ "kệ xác hắn" và lầm lũi bước về lớp học. Thế nhưng khi đi học về, Amy cứ nghĩ mãi về hành động của đứa bé kia, và cậu ta không phải là đứa duy nhất. Kể từ lúc học lớp 3, Amy đã phải chịu đựng những lời giễu cợt của các bạn về cách phát âm và cái chân cà nhắc của mình. Amy cảm thấy tủi thân, trong phòng học đầy bạn bè, nhưng cô bé lúc nào cũng thấy mình đơn độc.

Bữa ăn tối hôm đó, Amy chẳng nói một lời nào. Mẹ cô bé đoán ngay là đã có gì không hay xảy ra. Để giúp bé vui hơn, bà thông báo: "Amy này, có một cuộc thi về điều ước Đêm Giáng sinh. Hãy viết thư cho ông già Noel và con có cơ hội đạt giải thưởng. Mẹ nghĩ cô bé tóc vàng đang ngồi trên bàn ăn có thể tham gia đấy."

Amy cười khúc khích, cuộc thi có vẻ thú vị. Amy bắt đầu miên man suy nghĩ về điều ước của mình. Chợt cô bé mỉm cười, biết mình phải ước gì. Lấy giấy và bút chì, cô bé bắt đầu viết về điều ước của mình bằng câu "Kính gửi ông già Noel".

Cả nhà bắt đầu đoán già đoán non Amy sẽ ước gì, chị Amy - Jamine và mẹ cô đoán Amy sẽ ước con búp bê có 3 chân, bố Amy lại đoán là một cuốn sách hình. Còn Amy thì vẫn giữ bí mật. Đây là bức thư Amy gửi ông già Noel.

"Kính gửi ông già Noel,
Cháu tên là Amy. Năm nay cháu 9 tuổi. Cháu có chuyện khó xử ở trường. Ông có thể giúp cháu không? Các bạn luôn chế giễu cách cháu phát âm và cái chân cà nhắc của cháu. Cháu bị bệnh liệt não. Cháu chỉ ước một ngày không bị cười nhạo...

Thương yêu ông
Cháu Amy"

Hôm ấy tại đài phát thanh WJTL ở Fort Wayne, bang Indiana, rất nhiều thư từ khắp nơi đổ về tham gia cuộc thi "Điều ước đêm Giáng sinh. Nhân viên đài đôi khi phải bật cười vì những món quà khác nhau mà các cô bé, cậu bé mong ước.

Đến lá thư của Amy, giám đốc Lee Tobin đọc đi đọc lại mãi. Ông biết liệt não là một căn bệnh rối loạn cơ, mà bạn bè của Amy chắc chẳng thể nào hiểu được. Ông cho rằng, cần phải cho mọi người ở Fort Wayne nghe về câu chuyện đặc biệt của cô bé học lớp 3 và điều ước khác thường của cô. Ông nhấc máy gọi một tờ báo địa phương đến.

Ngày hôm sau, hình Amy và lá thư cô bé gửi ông già Noel xuất hiện trên trang nhất của tờ News Sentinel. Câu chuyện nhanh chóng lan nhanh. Trên cả nước, báo chí, đài phát thanh và truyền hình đều tường thuật về câu chuyện của cô bé ở Fort Wayne, Indiana, cô bé chỉ mong một món quà đơn giản nhưng đầy ý nghĩa của đêm Giáng Sinh - một ngày không bị cười nhạo.

***

Hôm ấy như thường lệ bưu tá lại đến nhà Hagadorn. Rất nhiều thư được gửi cho Amy, cả trẻ em và người lớn trên khắp nước Mỹ. Đó là nhưng thiệp mừng hoặc những lời động viên khích lệ.

Suốt mùa Giáng sinh, hơn 2 ngàn người trên khắp thế giới đã gửi đến cho Amy những lá thư thân ái và động viên. Cả nhà Amy đọc từng lá thư một. Một số viết rằng họ cũng bị tật và bị chế giễu khi còn nhỏ. Mỗi lá thư là một lời nhắn gửi đặc biệt. Thông qua những lá thư và thiệp của mọi người, Amy phát hiện ra một thế giới toàn những bạn bè thực sự quan tâm và lo lắng cho nhau. Cô bé nhận ra rằng, không còn bất cứ lời chế giễu nào có thể làm cho cô cảm thấy bị bỏ rơi.

Nhiều người đã cảm ơn Amy đã dám mạnh dạn bày tỏ mong ước của mình. Những người khác động viên Amy bỏ ngoài tai những lời chế nhạo và phải luôn luôn ngẩng cao đầu. Lynn - một cô bé học lớp 6 ở Texas, đã gửi cho Amy: "Mình muốn làm bạn của cậu và nếu cậu muốn thăm mình, chúng ta có thể chơi đùa với nhau. Không ai có thể cười cợt chúng ta, và dù họ có làm như thế, chúng mình cũng chẳng thèm nghe."

Amy đã có một điều ước thật đặc biệt không bị giễu cợt ở trường tiểu học South Wayne. Hơn thế, tất cả mọi người ở trường được thêm một bài học. Cả thầy và trò cùng nói chuyện với nhau về việc chế nhạo đã làm cho người khác cảm thấy bị tổn thương như thế nào.

Năm đó, thị trưởng Fort Wayne chính thức tuyên bố ngày 21 tháng 12 là ngày Amy Jo Hagadorn trên khắp thành phố. Thị trưởng giải thích rằng, bằng cách dám đưa ra một điều ước đơn giản như thế, Amy đã dạy cho mọi người một bài học.

Thị trưởng phát biểu rằng "Mọi người đều mong muốn và xứng đáng được người khác đối xử tôn trọng, thân ái và quý mến".

Alan D. Shultz

***

Lạy Chúa, lại một mùa Giáng Sinh gần kề, mùa mua sắm, mùa trao tặng nhau những món quà. Bao nhiêu dự định mua sắm qùa cáp cho những người thân thương và cho chính baby Giêsu nữa. Chúa Giêsu Hài Đồng ơi, Ngài thích món quà gì nhất trong đêm kỷ niệm sinh nhật Ngài? Nghe “Điều Uớc Đêm Giáng Sinh” “một ngày không bị cười nhạo” của cô bé 9 tuổi Amy, con như nghe thấy tiếng trả lời thầm thĩ của một Giêsu bé bé xinh xinh trong máng cỏ: “Một ngày được con nghĩ tới”.

Lạy Chúa, món quà này đơn giản quá, không tốn tiền để mua, không tốn công để đi sắm nhưng hình như con chưa trao ban món quà này cho Chúa bao giờ! Xin cho con biết lắng nghe “Điều Uớc Đêm Giáng Sinh” của Ngài nói với con trong đêm Sinh Nhật năm nay.

Lạy Chúa, xin tha thứ cho con nếu trong con cuộc sống con có vô tình xúc phạm đến nỗi đau của anh em mình. Xin dạy con biết yêu thương, tế nhị để ý đến tâm tư tình cảm của nhau để biết trao tặng nhau những món qùa đơn giản nhưng đầy ắp tình người, chứ không chỉ là những món quà trống rỗng vô nghĩa. Amen!
 

Category

Most Reading

Tags