Social Icons

Featured Posts

Powered by Blogger.
Showing posts with label Blog truyện love. Show all posts
Showing posts with label Blog truyện love. Show all posts

Anh có đang nhớ em không?

Saturday, August 24, 2013

Vì nỗi nhớ của em vô tình đi lạc, mãi loay hoay và mắc kẹt bóng hình anh ở đó. Nên lần này, chỉ duy nhất lần này, em muốn hỏi, anh có đang nhớ em không?
Nỗi nhớ vốn dĩ vô hình nhưng mạnh mẽ, quyết liệt vô cùng anh ạ. Em thấy nó thành hình, rồi lớn dần trong em tự lúc nào không hay.
 
Có thể là vào một phút giây nào đó, của một ngày xa xôi nào đó, thuộc mùa cũ đã trôi qua, vô tình em gặp anh, cảm mến anh, rồi tự nhiên nhớ anh thôi.
 
Em vẫn nghĩ những nỗi nhớ vu vơ, dành cho một ai đó vu vơ, cũng sẽ nhanh trôi như một chiều nắng mỏng và gió chẳng nhiều.
 
Nhưng em lầm rồi, nỗi nhớ anh cứ kỳ kỳ làm sao ấy. Nó dai dẳng, khi mềm mại quanh quẩn trong em, khi thít chặt con tim đến nhói. Anh nói xem, nó có lạ lùng không?
 
Em biết rằng cách duy nhất để xua đuổi nó đi là gặp anh nhiều hơn. Hẳn là vậy. Có gặp rồi mới được tận mắt nhìn, tận mắt dõi theo, tâm trí không phải hình dung tưởng tượng, rằng anh hôm nay đi đâu, làm gì, mặc gì, ăn gì, thậm chí... nghĩ gì.
 
Em không đủ can đảm để nói thẳng ra rằng vì nhớ anh nên em mới tìm cách gặp. Nhưng em đủ sức gom cho đầy dũng khí chỉ để... ngắm nhìn anh từ xa.
 
Anh có đang nhớ em không? 1
Phải, em thật ngốc, nhưng biết làm sao khi đứng trước mặt anh em cứ trở nên lớ ngớ, vụng về? Em cũng muốn tự tin như ai kia cười nói với anh, cũng muốn được trêu đùa cùng anh, muốn được lại gần anh dù chỉ là gần anh hơn một chút. Nhưng em cứ sợ, cứ miên man, càng nghĩ lại càng sợ, càng sợ lại càng đứng cách xa anh. Mà, càng xa thì càng nhớ.
 
Phải, em trẻ con, ngô nghê và trao yêu thương đi vụng dại. Nhưng em biết rõ, rằng anh sẽ chẳng quan tâm, dù anh biết cũng chẳng mảy may để ý. Anh vẫn ở đó, vẫn tồn tại, vẫn thường trực, khiến em chỉ còn cách tự thắp lên hy vọng rồi khum tay giữ cho ngọn lửa cỏn con đừng tắt.
 
Cả anh nữa, cũng đừng nhẫn tâm làm tắt...
 
Em sẽ ngoan mà, nhớ anh nhưng nhớ rất hiền, dù khóc cũng không mếu và nấc to.
 
Em sẽ ngoan mà, nhớ anh nhưng sẽ nhớ rất khẽ và thật êm, dù anh có thấy phiền hay không thì cũng không để anh nhận ra rồi khó chịu.
 
Em biết, nhớ anh khi chưa được sự đồng ý của anh là em vô lý, có phần cứng đầu cứng cổ, nhưng tim em cũng mềm, cũng ngoan nữa, nên sẽ gắng sức nồng nàn với duy nhất bóng hình anh ở đó.
 
Thế nên, anh cứ yên tâm ngụ ở trái tim em. Và nhân một ngày trời không thật đẹp, nắng không thật vàng, em cũng chưa thật ngoan, nhưng tâm trạng anh lại đủ vui thì cho em hỏi anh một câu thôi nhé!
 
Rằng, lúc này, ngay lúc này, anh có đang nhớ em không?

Chẳng phải vì cái gì hết...

Hồi nhỏ tôi hay thắc mắc: “Sao mẹ dốt quá vậy? Cái gì cũng không biết ăn”. Nhà có thứ gì ngon hoặc ai cho đồ ăn thức uống gì, mẹ cũng để dành cho ba và mấy chị em tôi. Câu nói mà tôi hay nghe mẹ lặp đi, lặp lại suốt những năm tháng tuổi thơ là “bụng mẹ yếu, ăn vô mắc công uống thuốc”.
Tôi nhớ có lần bác Tư ở Cái Bè mang cho trái sầu riêng thiệt bự, mẹ bóc từng múi sầu riêng để trong những cái dĩa nhỏ: Cái này phần ba, cái này phần thằng Minh, con Thắm, con Thư, con út... Tôi đang ngồi chóc ngóc bên cạnh, đếm đi đếm lại thấy nhà có 6 người sao chỉ có 5 phần, hỏi thì mẹ bảo: “Sầu riêng coi vậy mà rất độc, bụng yếu như bụng mẹ ăn vô là bị trúng liền”. Tôi thấy mẹ thật đáng thương. Bụng dạ gì mà yếu dữ vậy, ăn cái gì vô cũng đau, cũng trúng.
Năm đó tôi 8 tuổi.
Năm tôi 15 tuổi thì ba mất. Đây là cú sốc lớn đối với mẹ và anh em tôi vì ba là trụ cột trong gia đình. Mẹ gầy tọp đi. Thường ngày mẹ vốn ăn uống kém, bây giờ lại càng tệ hơn. Mẹ bảo tôi: “Tụi con phải ráng học. Bây giờ không có ba...”. Mẹ chỉ nói vậy rồi nghẹn lời. Mấy anh chị thương mẹ nên một buổi đi học, một buổi phụ mẹ làm mấy công rẫy. Riêng tôi vì là út nên ưu tiên được tập trung học hành. Công việc của tôi là nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa. Mẹ không cho tôi ra rẫy vì bảo tôi vốn yếu đuối từ nhỏ, không quen làm mấy chuyện nặng nhọc, nắng nôi...
Ngoài thời gian đi học, suốt ngày tôi quẩn quanh trong nhà. Cái nhà chúng tôi ở từ khi ba mất đã mấy mùa mưa nhưng chưa được lợp lại. Mẹ nói để ráng làm kiếm tiền lợp ngói luôn. Nói thì nói vậy thôi chớ kiếm được đồng tiền, mẹ và mấy anh chị tôi phải tưới mồ hôi trên từng luống rau. Đủ ăn đã là may mắn, lấy đâu ra dư dả mà cất nhà?
Tôi nhớ có lần đang ngủ bỗng giật mình vì trời mưa. Tôi mở mắt ra, thấy mẹ đang ngồi thu lu ở góc giường. Trời mưa, nhà bị dột, mẹ nhường chỗ khô cho tôi nên phải nép vào góc giường để tránh những giọt mưa theo kẻ lá nhỏ giọt xuống chỗ nằm. Trong ánh sáng tù mù của ngọn đèn trứng vịt, tôi thấy bóng mẹ gầy gò, nhỏ xíu... Anh hai nói sau này có tiền sẽ cất cho mẹ một ngôi nhà thật to, thật đẹp.
Rồi anh hai, chị ba tôi đi làm. Mẹ đỡ vất vả hơn nhưng vẫn không chịu buông mấy công rẫy. Mẹ nói, còn ăn là còn làm, chừng nào hết ăn thì mới hết làm. Nói chuyện ăn thì tôi lại bực mình. Mấy anh chị đi làm có tiền mua đồ ăn ngon cho mẹ, mẹ lại để trên bàn thờ ba cho đến lúc thiu thối. Bị cằn nhằn thì những lần sau mẹ lại bảo tôi và chị tư ăn. Mẹ nói: “Mẹ già rồi, ăn uống bao nhiêu mà mua cho tốn tiền. Mấy cái đồ này, mẹ ăn vô lại nặng bụng, khó tiêu”. Đến lúc đó mà tôi vẫn còn tin như vậy. Tôi không hề nghĩ rằng, tất cả những gì ngon ngọt, mẹ đều dành cả cho anh em tôi...
... Tôi lấy chồng được 4 năm thì mẹ mất. Ngôi nhà mà anh hai hứa cất cho mẹ vẫn chỉ là ước mơ vì anh lập gia đình rồi có con, cuộc sống cũng vất vả. Ngày mẹ ra đi, trời mưa tầm tã. Mấy anh em tôi ngồi cạnh mẹ trên chiếc đi - văng, đứa nào cũng có rất nhiều điều muốn nói nhưng đứa nào cũng nghẹn lời...
Riêng tôi, đến lúc đó thì tôi đã hiểu vì sao suốt cuộc đời của mình, mẹ chẳng bao giờ biết ăn những thứ ngon ngọt. Chẳng phải vì bụng mẹ yếu, chẳng phải vì sợ lạ miệng khó tiêu, chẳng phải vì cái gì hết... Chỉ là vì mẹ muốn dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho chồng con.
Chân lý đơn giản ấy của trái tim những người mẹ mãi đến khi lấy chồng, sinh con tôi mới hiểu ra...

Xót xa - bằng lăng tím

Saturday, August 17, 2013

Nó mở toang cửa chạy vội ra chợ. Cô nhóc hậu đậu này đang làm bếp và không biết lại quên thứ nguyên liệu nào đây. Rồi nó lại nhanh nhẩu “bay” gấp về nhà với hy vọng cái bánh trong lò nướng của nó chưa bị cháy khét. Ôi! hú hồn, tất cả thật hoàn hảo. Một mùi hương thơm phức tỏa ra từ chiếc bánh nóng hổi con chưa kịp “trang điểm” đậm nét. Nó cẩn thận, nhẹ nhàng đặt chiếc bánh lên trên cái bàn bếp. Khe khẽ lôi ra từ trong cái giỏ mới mang về một bông hoa bằng lăng tím. Hóa ra, nó không phải quên nguyên liệu gì đâu mà nó chạy đi tìm một thứ quan trọng trong đời nó…Khéo léo hơn mọi khi, nó đặt bông hoa lên trên chiêc bánh và không quên chừa chỗ để nắn nót từng chữ: “HAPPY BIRTHDAY TO YOU AND I!” 
Mọi việc đã hoàn tất như dự kiến. 


Ba chân bốn cẳng chạy nhanh lên phòng mặc vào bộ đồ mà nó chuẩn bị từ tối. Ôm chiếc bánh đã được bao bọc bởi một cái hộp bé bé, nó nhanh chân ra khỏi nhà. Nó hít lấy cái không khí trong lành như lấy lại cho mình sức mạnh phi thường. Mọi chuyện hôm nay diễn ra đối với nó thật gấp gáp. Đơn giản, hôm nay là sinh nhật của nó và cậu bạn thân mà. Nó chỉ muốn làm cho ai đó thật bất ngờ… 


Mang chiếc bánh ngồi bên cậu bạn thân, lấy cái dao con mà nó đã chuẩn bị sẵn cắt đôi chiếc bánh và nó thì thầm: 
- Mọi khi cậu vẫn nhường tớ phần nhiều nhưng hôm nay tớ sẽ chia đều cho cả hai nhé! 
Nói tới đây sao tự dưng nó thấy cay cay ở khóe mắt. Nó không kìm nén được nữa rồi. Nước mắt nó cứ tuôn trào như bao nổi niềm lâu nay nó giấu kín trong lòng đã không thể cất giữ mãi… 

Đã gần 5 năm rồi nhỉ, 5 năm không đủ để xóa nhòa một ký ức… 


*** 


Ngày hôm ấy, lần đầu tiên bước chân vào cánh cổng trường cấp II, nó mới chỉ là một con nhóc níu áo mẹ, rụt rè bước chân vào lớp mới. Chẳng hiểu thế nào cô giáo lại sắp xếp nó ngồi ngay cạnh một người bạn nó không hề quen biết đã đành, lại là con trai nữa chứ. Nó ghét lũ con trai. Vậy đấy!, thế là bao nhiêu vấn đề nảy sinh. Suốt ngày hai đứa nó cứ chí chóe với nhau vì những lý do đâu đâu, nào là: cậu lấy thước của tớ, rồi cậu không được vuốt tóc mãi như thế trông điệu đà quá, rồi lại cậu không được ngồi lại gần lại cái ranh giới mà tớ đã ngăn…Chúng nó thật là con nít! Có lần cả hai đứa bị bắt đứng trước lớp chỉ vì nó đã to tiếng giữa lớp. Nó tức đến ứa nước mắt. 


Đủ mọi chuyện xảy ra với nó, hết chuyện này đến chuyện khác. Và thời gian cứ thế trôi qua… 


Nó và cu cậu ấy cũng ngồi chung với nhau lâu lắm rồi đấy! Ngồi chung mới thấy được bao nhiêu điều lý thú ở hai đứa. Chúng nó có những điểm chung đến lạ lùng. Cùng đam mê truyện tranh, cùng thích văn thơ, yêu những bông hoa bằng lăng tim tím và đặc biệt nhất là hai đứa nó “ gia nhập thế giới” cùng một thời gian đấy. Vui nhỉ! Không biết từ bao giờ chúng nó đã cùng thổi nến, cùng vui đùa, cùng ăn bánh vào cái ngày trọng đại ấy. Cu cậu luôn nhường cho nó phần bánh nhiều hơn. Nó thích lắm. Đâu còn cãi vả. Đâu còn bực dọc. Chúng nó thân với nhau lắm rồi! 


Vào một chiều đông ấy, cái bản tính hậu đậu của nó lại trỗi dậy. Nó quên mất chiếc ô mà mẹ nó đã dặn đi dặn lại phải mang theo khi ra khỏi nhà. Nó nấp dưới cái mái hiên đủ để che cho mái tóc mây của nó không bị ướt. Đưa tay hứng những giọt mưa ào ạt nó khẩn cầu ông trời mau tạnh mưa cho nó còn về. Rồi thình lình cậu bạn của nó xuất hiện. Để chiếc ô ngay cạnh nó, rồi cậu bạn lững thững bước ra ngoài trời mưa ấy. Nó chẳng hiểu gì xấc. Cầm vội chiếc ô, nó vụng về chạy theo cậu bạn. Trời vẫn mưa to lắm! Cậu bạn quay lại, chau hàng lông mày giựt lấy chiếc ô, bật tung lên che cho nó khỏi ướt, chắc hẳn cu cậu đang nghĩ sao mình lại chơi với một con ngốc này chứ. Cu cậu đưa nó về tới nhà, quay sang nhìn nó với ánh mắt trang nghiêm đến lạ thường, cậu bạn nhìn lảng đi chỗ khác nhưng lại buộc miệng nói: “Tớ thích cậu lắm!”. Nó trợn tròn mắt, há hốc cái mồm của nó ra. Rồi nó vỗ mạnh vào vai cậu bạn, chạy ào ra giữa mưa. Nó mang theo những lời nói mà nó nghĩ là đùa ra giữa mưa, để mưa cuốn trôi tất cả. Vô tình!... 


Rồi cũng một chiều mưa, nó lên cơn sốt, phải nghỉ học. Chuông cửa của nhà nó cứ kêu liên hồi. Chẳng một ai ở nhà, nó phải bước xuống khỏi giường một cách khổ sở ra trước cửa để xem ai là chủ nhân đã phá giấc ngủ của nó. Cậu bạn ngồi cạnh nó, cười xòa chờ nó ra. Không một tấm áo mưa, không lấy một chiếc ô. Nó đã ngạc nhiên vô đỗi. Cậu bạn chìa ra bông hoa tim tím “ Bằng Lăng!, tớ tặng cho cậu nè, nhanh hết đau nhé!”. Bông hoa mang tên nó được cậu bạn mang đến bằng cả một tấm lòng thành tâm. Nó cảm thấy ấm áp quá! Mọi mệt mỏi dường như cũng tan biến theo. 


Cũng lại một chiều mưa, chuông nhà nó lại reo vang nhưng đâu phải là chuông cửa mà là chuông điện thoại. Nó nhấc máy. Giọng nhỏ Mai lớp trưởng gấp gáp: 
- Bằng Lăng…Bằng Lăng ơi!...Thông…Thông… 


Nó đánh rơi máy nghe. Nó không tin vào tai mình nữa. Có phải tên cậu bạn thân của nó không nhỉ? Có phải không nhi?. Một lần nữa nó lại chạy vào trong mưa để che đi những giọt nước mắt trên má nó, để che đi nỗi đau trong lòng nó. Nó càng lúc càng chạy nhanh hơn như muốn tìm một ai đó giải thích cho nó hiểu có chuyện gì đang xảy ra. 


Nó được ba đưa tới bệnh viện, đứng bên Thông sao nó lại buồn đến vậy. Thông cứ ngủ say mà không chào nó lấy một lời. Cậu bạn thân bị bệnh nan y mà nó vô tình đâu hề hay biết. Nó ngất. 


Dự tang lễ của Thông mà nó như người mất hồn . Và nó càng bàng hoàng hơn khi đọc được quyển nhật ký mà Thông đã gởi lại cho nó. Trang nào lật đến cũng là tên nó, hai chữ “Bằng Lăng” ấy không biết xuất hiện mấy ngàn lần trong quyển sổ nhật ký, trong lòng Thông. Giờ nó mới nhận ra, những lời nói mà nó để mưa cuốn trôi đâu phải là những câu nói đùa. Nó xót xa nhìn những bông hoa bằng lăng chưa kịp tàn mà Thông đã đi mãi mãi. 


Vì muốn ổn định lại tâm trạng cho nó, ba mẹ nó đã quyết định chuyển nhà. Nó xa Thông từ đó! 


*** 


Cơn gió nhẹ thổi qua làm nó rùng mình. Nó quay về với hiện tại, đã 4 năm sinh nhật rồi nó không có Thông bên cạnh. Và bây giờ lần sinh nhật thứ 5 từ khi Thông mất, nó quay trở về. 


Ngồi bên mộ Thông, nó lấy tay lau vội hàng nước mắt. Nó gắng cười và dặn lòng không được khóc nữa. Nhưng sao nghe lòng: xót xa quá -Bằng Lăng tím ơi! 

HẾT

Định mệnh cay đắng

Thursday, August 15, 2013

Gần 1 tháng trôi qua , người ta đã quen với hình ảnh của một người con trai vẫn đứng lặng im dưới gốc cây vào mỗi tối, nhín về phía cửa sổ của căn biệt thự nhỏ bên đường . Không ai biết chính xác là chuyện gì, họ chỉ biết rằng trong ngôi nhà đó có một cô gái mới trở về từ bệnh viện.Rồi đến một ngày, cũng vào một buổi tối như vậy, có một người con trai khác ân cần đưa cô về trên chiếc xe sang trọng của anh ta. Kể từ đó, không ai còn trông thấy người con trai đứng bên kia đường nữa.

Nga, cô con gái của một doanh nghiệp có tên tuổi. Lâm, một chàng trai tỉnh lẻ, sống hòa đồng với mọi người. Họ tìm thấy nhau trên một diễn đàn . Họ chia sẻ với nhau những câu chuyện vui, những mẫu chuyện tình đọc được , rồi tâm sự với nhau những chuyện vui buồn của họ.Tình bạn ấy đã duy trì suốt gần 2 năm. Rồi đến một ngày, hai người cùng thi đậu vào một ngôi trường đại học.Tình bạn ấy là càng gắn bó hơn, và một mối tình trong sáng đã len lỏi vào trong cái tình bạn ấy suốt những năm tháng sinh viên.

Lâm không có điều kiện như những người con trai khác, để mỗi ngày lại tới đón người yêu trên những chiếc xe đắt tiền.Nga thì chẳng đòi hỏi gì hơn, vì niềm hạnh phúc lớn nhất của cô là mỗi cuối tuần lại được ngồi trên chiếc xe đạp mà người yêu chở, được lắng nghe tiếng sao diều cùng người ấy ở những công viên nhỏ trong thành phố, được xem những đoạn clip lãng mạn mà người ấy làm tặng cho riêng cô.

Nhưng rồi cuộc sống chẳng như những gì chúng ta mong. Gia đình Nga đã phản đối mối quan hệ giữa hai người.Họ không bao giờ chấp nhận chuyện đứa con gái duy nhất của mình đến với một người con trai nghèo, tương lai còn chưa rõ.

Ngày ra trường, hai người hẹn ước, và khắc lên hai mảnh trái tim bằng ngọc dòng chữ: " hẹn ước 5 năm" . Anh sẽ tới một thành phố có điều kiện tốt hơn, nơi anh sẽ cố gắng để tạo lập sự nghiệp.5 năm sau,ngày mà nhà trường tổ chức họp mặt cho những người cùng khóa, anh sẽ trở về và sẽ chính thức cầu hôn cô.

Hẹn gặp nhau lần cuối để rồi chia tay. Nhưng Nga đã không tới được,cô đã gặp tai nạn khi đang trên đường tới chỗ hẹn.Lâm đau lòng nhìn Nga bất tỉnh trên chiếc giường màu trắng của bệnh viện. Lâm khóc, anh hận mình tất cả. Gia đình Nga không muốn Lâm đến gần con gái họ. Nỗi đau giằng xé, Lam ko thể rới xa người yêu.Anh xin gia đình Nga được ở bên cho đến khi cô bình phục, anh hứa sẽ ra đi. Họ đồng ý. Vậy là từ đó, ngày nào anh cũng đến với cô, lại nắm tay cô, lại khóc.Cảnh tượng khiến ngay cả cha mẹ Nga cũng cảm động, nhưng những thành kiến về địa vị đã hằn sâu trong suy nghĩ họ, chẳng dễ gì thay đổi.

Cô gái vẫn nằm đó,bất tỉnh, 1 tuần, 2 tuần trong sự lo lắng của mọi người. Rồi một hôm, bác sĩ thông báo cô có dấu hiệu hồi phục, đấy cũng là ngày Lâm thực hiện lời hứa của mình,anh phải ra đi.

Nga trở về với cuộc sống bình thường. Cô sớm tìm lại được những ký ức, những thói quen của cô. Chỉ có một điều : cô không còn nhớ bất kì một chi tiết nào về Lâm nữa. Lâm như một người chưa từng tồn tại trong cuộc sống của Nga. Còn Lâm, anh đã không hề hay biết về điều đó.

Mỗi tối, anh không thể đến bên cô, mà chỉ biết lặng lẽ đứng ở phía xa, nhìn lên cửa sổ phòng cô, nơi cô vẫn hay ngồi online nghe nhạc. Anh buồn khi nghĩ rằng người yêu đã quên mất anh (Lâm ko hay biết chuyện Nga mất trí nhớ về mình ). Nga bắt đầu đi làm. Cô gái trẻ xinh đẹp, dễ mến, biết bao nhiu kẻ sẵn sàng làm cây si ngay từ lần đầu gặp đầu tiên. Hôm xe cô bị hỏng, một chàng trai ga lăng cùng cơ quan đề nghị chở cô về. Và đấy cũng là ngày Lâm rời bỏ thành phố này.

Thời gian trôi qua, Nga gặp lại những người bạn đại học của mình. Họ hỏi cô về chuyện tình lãng mạn với Lâm, họ hỏi về Lâm. Nga như con nai vàng ngơ ngác, nghe họ nhắc về một chuyện tình đẹp của ai đó, nhưng lại bảo là của mình. Lâm - một cái tên bình thường , mà sao nghe bạn bè nói cứ như là một cái gì đó chỉ thuộc về riêng cô. Họ cho cô xem những tấm ảnh mà họ chụp chung với hai người. Nga như một người mất phương hướng. Cô nhìn thấy mình luôn hạnh phúc khi đứng cạnh một người con trai mà cô chẳng thể nhớ là ai. Bạn bè cô bảo đấy là Lâm.Cô cố gắng lục lại trong kí ức của mình về tình yêu ấy, nhưng trống rỗng. Cô đặt tay lên ngực, cầm chiếc dây truyền 1 nủa trái tim còn khắc 2 chữ: " hẹn ước " mà chẳng biết là ai tặng.Rồi như có một cái gì đó trở lại với cô, hình ảnh về một người con trai mờ nhạt, lúc xa, lúc gần đã từng xuất hiện trong cuộc sống của cô. Cô nhớ lại những ngày bất tỉnh trong bệnh viện, dường như có một ai đó luôn ở bên cô. Không hẳn đấy là cha mẹ. Cô cảm nhận được những cái xoa tay ấm áp, nhẹ nhàng, cô nghe thấy những tiếng khóc khe khẽ, rồi những giọt nước mắt nóng hổi rớt trên tay cô.Cô cảm nhận rất rõ sự yêu thương mà người ấy dành cho mình, nhưng lại chẳng thể nào nhớ nổi đấy là ai. Cô nhớ kí ức vui vẻ bên một ai đó, người đã cho cô rất nhiều những kỷ niệm êm đềm, người đã bước vào cuộc đời cô, một phần không thể thiếu của cô nhưng người ấy giờ ở đâu. Cô nghe người bán nước trước đưới cửa kể về một thanh niên vẫn âm thầm dõi lên căn phòng cô vào mỗi tối, và giờ thì không còn nữa. Cô khóc, tại sao người ấy không đến tìm cô, tại sao người ấy lại xa cô. Phải chăng cô đã làm gì có lỗi. Trong bóng đêm, cô đau đớn giữa những kí ức mơ hồ .Cô muốn đưa tay ra nắm bắt, nhưng không thể được. Dường như những kí ức ấy không còn thuộc về cô nữa . Cô hận mình không thể nhớ nổi được người mình yêu.Màn đêm, cô đâu đớn gọi tên: Lâm ơi, Lâm là ai ?

5 năm trôi qua, ngày họp mặt của những người bạn cùng khóa.Nga trở về trường cũ, vẫn trẻ trung, vẫn xinh đẹp, vẫn làm mê hồn biết bao chàng trai khác. Cô gặp lại bạn bè cũ. Một chàng trai tới gần cô, giống như một người bạn thân khác, người ấy hỏi thăm về cuộc sống, công việc của cô. Cô cảm nhận rất rõ được sự vui mừng của anh ta khi nghe cô kể về cuộc sống yên ả và những thành công trong công việc.Nhưng cô thấy đôi mắt anh ta để lộ rõ nổi buồn và thất vọng khi nhìn cô đưa tay gọi người yêu tới. Anh ta không nói gì nhiều về mình, mà chỉ nói về một cuộc tình 5 năm, một lời hẹn ước đã đeo đuổi theo anh suốt những năm tháng qua. Rồi anh ta bước đi. Trong hội trường ồn ào, Nga nghe thấy tiếng của ai đó gọi lớn: - "Lâm IT, sao về sớm vậy" .

5 năm trôi qua, chưa có ngày nào Nga không tự hỏi:" Lâm ơi, Lâm là ai ". Bất giác có một cái gì đó, cô ngoảnh mặt lại. Người con trai mà nãy giờ trò chuyện với cô đang bước lên chiếc taxi màu bạc. Cô đuổi theo, nhưng không kịp nữa. Người giữ xe hỏi tên, rồi đưa cho cô chiếc dây truyền có 1 nửa trái tim còn lại, kèm lời nhắn : " Chúc em hạnh phúc " Chiếc dây truyền vẫn còn khắc rõ 2 chữ:" 5 năm "

"Hẹn ước- 5 năm " hai mảnh trái tim, có thể Nga sẽ chẳng bao giờ nhớ đc về lời ước ấy, giống như những ký ức mờ nhạt về Lâm. Hoặc có thể cũng sẽ có 1 ngày cô sẽ nhớ ra tất cả mọi điều cùng với sự dằn vặt về bản thân.Nhưng chắc chắc, hai người sẽ chẳng bao giờ đến được với nhau nữa. Bởi vì 5 năm qua, Nga đã sống, một cuộc sống gần như không hề có Lâm. Còn Lâm, anh đã ra đi mãi mãi cùng với nỗi buồn vì người yêu đã quên anh, quên đi lời hẹn ước hôm nào .Chẳng ai có lỗi. Tất cả chỉ vì định mệnh cay đắng mà thôi. 

Tâm sự buồn

Bất cứ lúc nào,nước mắt,tình yêu,có thể,không còn,hạnh phúc,đã từng,em,anh,sống.Nhiều đêm nằm nghĩ em tự hỏi: Tình yêu là gì mà nó làm cho nước mắt có thể rơi bất cứ lúc nào khi nó không còn hiện hữu trong mỗi con người nữa.Anh!Thời gian trôi thật nhanh phải không anh? Cũng đã 3 tháng mình chia tay nhau, 3 tháng là một khoảng thời gian không dài nhưng cũng không ngắn để em có thể dễ dàng chấp nhận và đối mặt với nó.Biết nói sao để anh hiểu được những tháng ngày vừa qua em phải trải qua, nó thật khó khăn, dường như em đã mất đi niềm tin vào cuộc sống khi mà không có anh bên cạnh. Cả ngày vẫn cười nói, vẫn vui đùa, vẫn tranh luận với mọi người nhưng không ai có thể hiểu được những thổn thức trong lòng, những nỗi buồn mà em đang đối mặt. Chỉ khi về đêm, còn lại riêng mình với bóng tối em đã gục đầu vào gối để khóc cho anh, cho tình yêu em đã từng có và hơn hết là em khóc cho chính bản thân mình.Cũng như bao người con gái khác, em đã từng được sống trong những giây phút hạnh phúc của tình yêu, những khoảnh khắc ấy đã tiếp thêm cho em sức mạnh để vượt qua mọi khó khăn mà cuộc sống thử thách ý chí em. Em đã từng hạnh phúc rất hạnh phúc anh ạ! Bởi em có thể chạy đến bên anh bất cứ lúc nào khi em cần một sự chia sẻ, cần một bờ vai để dựa, cần một điểm tựa tinh thần nơi anh. Nhưng giờ đây những điều đó không còn thuộc về em nữa, em hoàn toàn mất định hướng không biết tìm về nơi đâu những khi chán nản và mệt mỏi mà cuộc sống hàng ngày mang đến với em. Em vẫn được gặp anh, vẫn được nói chuyện với anh nhưng em chỉ được đến bên anh như một người bạn chứ không còn là người yêu của anh nữa. Tình cảm mà em dành cho anh có thể nguôi ngoai nhưng không thể hết được, bởi 5 năm qua chúng ta đã có quá nhiều kỷ niệm, vui có, buồn có và cả giận hờn cũng có. Em sẽ sống thật tốt, thật mạnh mẽ như anh từng mong muốn. Em hy vọng vấp ngã trong tình cảm lần này sẽ giúp em trưởng thành hơn.Anh! Giờ em chỉ có thể đứng từ xa theo dõi từng bước đi của anh mà thôi, không có em bên cạnh nữa anh hãy nghĩ cho bản thân mìnhnhiều hơn anh nhé! Em biết anh đối diện với thực tại cũng không dễ dàng gì nhưng em mong cả hai chúng mình cùng cốgắng. Rồi anh sẽ gặp được người con gái tốt hơn em rất nhiều, người ấy sẽ mang đến cho anh những hạnh phúc mà em không mang đến cho anh được và em mong người ấy sẽ yêu anh nhiều như em đã từng yêu anh.Cám ơn anh rất nhiều khi đã cho em được sống trong hạnh phúc của tình yêu, trong những niềm vui mà anh đã mang đến cho em suốt tháng năm vừa qua, em sẽ luôn trân trọng những khoảnh khắc đẹp ấy.Cho em được gọi 1 lần cuối nhé Anh yêu!.

Đừng rời bỏ người bạn yêu

Câu chuyện bắt đầu với một anh chàng tên Paul và một cô nàng tên Ella.
Cả hai đang là sinh viên đại học.
Một ngày hè, cả hai gặp nhau lần đầu tiên trên sân bóng rổ của trường. Ngẫu nhiên, họ được xếp chơi chung một đội. Hôm đó cả hai đều rất vui.
Lúc về, Ella giả vờ hỏi mượn điện thoại của Paul rồi gọi vào máy mình. Thế là cô có số của Paul. Sau đó, Ella gửi tin nhắn cho Paul, giả vờ như mình nhầm số. Paul trả lời lại. Ella lại gửi tiếp tin nhắn khác. Cứ thế, họ nhắn tin qua lại. Từ nhắn tin, họ chuyển qua gọi điện. Từ nói chuyện trên điện thoại, họ hẹn hò gặp nhau. Và rồi tình yêu đến với họ lúc nào không biết. Cả hai những tưởng, họ sẽ ở bên nhau cho đến cuối đời. Tình yêu của họ sẽ là vĩnh cửu. 
Nhưng ba má Ella thì không nghĩ vậy. Họ phản đối. Họ cho rằng Paul không xứng với Ella và rằng chuyện yêu đương nhảm nhí hiện giờ sẽ phá hỏng tương lai tươi sáng của con gái họ.
Ella không đủ mạnh mẽ để chiến đấu với ba má mình. Ella muốn chia tay. Paul không đủ mạnh mẽ để chiến đấu với Ella hòng cứu lấy tình yêu của hai người. Anh chỉ có một lựa chọn duy nhất: để Ella bước khỏi cuộc đời mình. Ella bị buộc đi du học ở nước ngoài. Vậy là hai người mất luôn liên lạc.
Đau đớn thật đó. Nhưng rồi mọi chuyện cũng qua.
Năm năm sau, lúc này cả hai người đều đã trưởng thành và tự lập, Ella vẫn còn độc thân và Paul thì có người yêu khác, Mary. Nhưng sâu thẳm tâm hồn, Paul chỉ yêu duy nhất một mình Ella thôi. Chỉ là, anh không có cơ hội để nói với cô điều đó.
Một lần, đang cùng Mary dạo phố, Paul vô tình trông thấy Ella. Cô thật sự chỉ đứng phía bên kia đường thôi. Chỉ cách anh có một sải chân. Trái tim anh như ngừng đập. Thật sự không rõ bản thân đang làm gì nữa, anh vùng người chạy băng qua đường, bỏ mặc Mary ở lại phía sau. Bần thần và ngơ ngẩn, anh đã không nhìn thấy một chiếc xe tải đang chạy tới.
Lúc Mary hét lên kinh hoàng cũng là lúc Ella quay người nhìn lại. Cô nhận ra khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy. Trái tim cô cũng như ngừng đập.
Ella nhào vào đám đông đang tụ tập. Paul vẫn còn thở. Bên cạnh anh lúc này là Mary, đang nói trong nghẹn ngào: «Paul, anh không được bỏ cuộc… hãy gọi tên em, hãy gọi 100 lần, 1000 ngàn lần… được không anh? Đừng ngừng lại, gọi tên em… đừng nhắm mắt, anh… mở mắt ra nào và hãy gọi tên em...»
Paul được đưa đến bệnh viện. Cả Mary và Ella đều đi theo. Họ không biết nhau. Mỗi người đứng một góc, cúi đầu cầu nguyện.
Vị bác sĩ trở ra, đứng trước mặt Mary và nói: «Cô Ella, chúng tôi xin lỗi, anh ấy đã bỏ cuộc sau khi gọi tên cô được 157 lần. Chúng tôi đã tận hết sức.»
Mary gục người khóc nức nở, cô không quan tâm đến chuyện vị bác sĩ ấy đã gọi nhầm tên.
Chỉ có Ella, người run rẩy quỵ ngã nơi góc phòng là thấu hiểu. Cô biết tại sao Paul ngừng lại ở lần thứ 157. Bởi vì đó là ngày họ chia tay nhau. Ngày 15 tháng 7. Năm năm, cô đã bỏ rơi tình yêu của mình đến 5 năm. Và bây giờ nỗi đau gấp ngàn lần ngày trước đang quật vào tim cô. Đau đớn.
Nếu bạn thực sự yêu một người, đừng rời bỏ anh/cô ấy. Không bao giờ rời bỏ. Bởi vì có thể bạn không biết được, tình yêu đó có ý nghĩa thế nào với người ấy đâu. Đôi khi nó có giá của cả một mạng người. Hãy trân trọng và giữ gìn tình yêu của mình. Chiến đấu vì nó. Và bạn sẽ không bao giờ hối hận.

Yêu là gì ?

Yêu 1 người là khi...Yêu một người là chấp nhận bước đi khi người ấy không cần mình nữa. ..
Yêu một người là chấp nhận buông tay người ấy ra khi người ấy muốn nắm chặt lấy một bàn tay khác ...
Yêu một người là chấp nhận lừa dối người ấy rằng : Tình yêu của mình đã chấm dứt để cho người ấy không phải bận tâm suy nghĩ. ..
Và yêu một người là chấp nhận thay thế những giọt nước mắt bằng tất c nụ cười của mình cho dù con tim mình có đau đến bao nhiêu. ..
Chính vì thế mong bạn đừng bao giờ đi yêu một người chỉ vì bề ngoài diện mạo đẹp đẽ của họ tại vì cái đẹp đó rất dễ bị phai tàn . Và đừng bao giờ yêu người ta chỉ vì tiền tài danh vọng , tại vì những cái đó đều sẽ tan theo mây khói. Bạn hãy chọn một người mang lại được nụ cười trên môi của bạn tại vì chỉ có nụ cười mới có đủ quyền lực xua tan màn đêm u tối trong bạn. Bạn sẽ không thể nào tiếp tục sống vui vẻ nếu như bạn không chịu bỏ qua những đau đớn từng xảy đến trong đời. Bạn nên có nghị lực để làm những gì bạn cảm thấy là đúng và tốt cho những người bện cạnh bạn, nhất là chính bản thân bạn. Nếu bạn để cho một mối tình không vui vẻ luôn nếu kéo bạn thì bạn sẽ càng bị nhiều đau khổ, tan nát con tim và cay đắng của sự chia tay. Chính vì những thứ nói trên, bạn đừng bao giờ ngần ngại nói lên những gì bạn đang suy tư và những gì đang đến trong lòng bạn. Những lời nói mà không thể nói được , lúc nào cũng mang đến những bất hạnh cho chính bản thân. Những lời không nói đó có một lực rất mạnh mẽ và nó sẽ làm ảnh hưởng đến bạn rất nhiều nếu bạn không nói ra. Có những lúc trong cuộc sống khi bạn thật sự nhơ nhung một người và chỉ muốn lấy người đó ra khỏi giấc mơ và mong muốn có thể ôm lấy họ trong thực tại . Bạn hãy mơ những gì bạn muốn mơ và đi tới những chỗ nào bạn muốn tới . Bạn hãy làm những gì bạn muốn làm, tại vì bạn chỉ có một cuộc đời và một lần cơ hội để làm những gì bạn muốn .
Tình yêu bắt đầu từ một nụ cười, chớm nở bằng một cái hôn và cảm nhận được từ những cái ôm ấp dịu dàng . Một tình yêu thật sự không thể xây dựng từ những mâu thuẫn đổ vỡ của quá khứ mà phải bằng những gì trong sáng ở tương lai. Bạn nên hướng nhìn thẳng về phía trước chứ đừng bao giờ ngoái nhìn lại dĩ vãng . Yêu một người là khi bạn trân trọng món quà người ấy tặng dù món quà đó chẳng đáng giá bao nhiêu.
Yêu một người là khi bạn nhận ra rằng người ấy không chỉ thuộc về bạn mà còn thuộc về cả thế giới này , và dù thế thì người ấy vẫn quan trọng và ý nghĩa với bạn biết bao. Yêu một người là khi bạn nhận ra rằng trước mặt nhau , bạn và người ấy luôn là chính bản thân mình .
Yêu một người là khi bạn thức dậy vào mỗi buổi sáng bạn cảm thấy rất hạnh phúc vì mình có thêm một ngày nữa để yêu và được yêu .
Yêu một người là khi bạn nhận ra rằng người đó có ý nghĩa với bạn như một món quà của cuộc sống trao tặng . Và , món quà ấy muốn cùng bước đi bên cạnh bạn trọn cuộc đời này . Người ấy sẽ chia sẻ với bạn ngày và đêm, từ giấc ngủ đến những nỗi lo toan trong cuộc sống . Người ấy sẽ tìm thấy những bí mật trong bạn mà trên đời này chỉ có riêng hai người biết mà thôi. Và dù bạn có trốn đến tận phương trời nào thì người ấy cũng sẽ tìm ra bạn, để cho bạn một chỗ tựa an toàn vững chãi nhất với tất cả tình yêu thương độ lượng. Yêu một người là khi bạn nhận ra rằng mỗi ngày, người ấy sẽ cho bạn nhiều điều mới lạ hơn. Người đó sẽ mỉm cười với bạn bằng nụ cười chân thật, nói với bạn bằng giọng nói ngọt ngào , nhìn bạn bằng ánh mắt trìu mến và chăm sóc bạn bằng những cử chỉ gần gũi , yêu thương . Bên cạnh bạn, người ấy sẽ biến những thứ tầm thường , nhỏ bé trở thành vĩ đại . Người ấy sẽ cùng bạn mở rộng cánh cửa đến một tương lai hạnh phúc. ..
Bạn đã bao giờ yêu một người như thế chưa ? 

7 ngày yêu anh

Wednesday, August 14, 2013

- Em thích anh!
- Biết 
- Thế anh có thích em không ???
- Không rõ 
- Mình chơi một trò chơi nhé!
- Trò gì? 
- Trò chơi 7 ngày
- Luật chơi thế nào? 
- Trong 7 ngày em sẽ là bạn gái của anh và nếu sau 7 ngày anh vẫn không thích em thì coi như em thua. 
- Thế thua thì sao? 
- Vĩnh viễn biến mất!
Ngày thứ 1 :
“ Sáng nay anh sang chở em đi học nhé!”
“Tại sao?”
“Vì trò chơi đã bắt đầu.” 
“Nửa tiếng nữa sẽ sang.” 
“ Tối nay mình đi ăn kem nha!” 
“ Tại sao?” 
“ Vì trò chơi đã bắt đầu.” 
“7h30 a sang”
11pm 
“Ngủ ngon…xxx”
“Sao không nhắn lại?” 
“Tại sao?”
“ Vì trò chơi đã bắt đầu.”
“Ừh thì ngủ ngon!”
Em : hôm nay bọn mình đã bắt đầu hẹn hò, mặc dù em biết anh không hề hứng thú với những việc ấy hoặc thậm chí là cảm thấy em rất phiền phức nhưng việc anh đồng ý bắt đầu trò chơi “vớ vẩn” này của em thì cũng đã khiến em rất vui rồi. 
Anh :chả hiểu tại sao lại tham gia cái trò “ngu ngốc” của con bé ấy. Cũng may là chỉ 7 ngày. 
Ngày thứ 2 :
“Em đang đứng trước nhà anh.”
"Làm gì?” 
“ Mở cửa rồi sẽ biết.” 
- Điên àh? Sáng sớm sang đây làm gì? 
- Mang thức ăn sáng cho anh. 
- Ai nhờ thế?
- Không ai cả
- Cứ để đấy! 
- Anh ăn cho nóng nhé, kẻo nguội lại không ngon. 
- Rồi! Thế giờ đi đâu đấy? 
- Đi học
- Đi bằng gì? 
- Bằng chân 
- Đợi đấy, chở đi cho. Đúng là phiền phức 
- Hì hì….
11pm 
“Ngủ ngon….xxx” 
“G9”
Em: hôm nay chắc anh bực mình lắm vì em sang phá giấc ngủ của anh. Lúc anh ra mở cửa mà mặt anh cau có kinh khủng. Nhưng hôm nay lại vui hơn hôm qua vì anh đã chủ động chở em đi học và đã reply tin nhắn ngủ ngon của em mà không cần em phải nhắc. Vui!
Anh :con bé ấy “hâm” thật, mà kể ra cũng chu đáo phết. Mà con gái đứa nào chả như đứa nào nhỉ? Àh, mà hôm nay mới phát hiện con bé ấy cười trông cũng xinh xinh
Ngày thứ 3 :
"Em đang đứng trước nhà anh.”
“Ừh” 
- Mua gì đấy ?
- Ăn đi rồi biết.
- Đã ăn chưa? 
- Ai? Àh….chưa!
- Ăn cùng đi 
- Hì hì…
- Đừng cười như thế nữa, trông ngớ ngẩn lắm! 
“ Tối nay lại ăn kem nhé!” 
“Sao ăn mãi thế?”
“Em thích” 
“Ừh, thế thì đi ăn một mình đi, bận rồi!”
“Oh"!
11pm
“Ngủ ngon….xxx” 
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau”
11:15pm 
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau” 
11:30pm 
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau” 
00:00 
- Alo 
- Anh có bị làm sao không? Sao em gọi cho anh mãi mà không được? Có làm sao không hả anh? Có….. 
- Này, có thôi ngay đi không? Sao lại cứ rối rít cả lên thế hả? 
- Vì em lo cho anh
- Điên àh? Có gì mà phải lo, đừng có vớ vẩn như thế nữa, trước giờ chả cần ai lo cả. 
- Em xin lỗi! 
Em :hôm nay em bị trộn lẫn giữa niềm vui và nỗi buồn. Em vui vì sáng nay anh không còn cảm thấy sự xuất hiện của em là phiền phức nữa và a đã bắt đầu để ý đến em. Dù anh bảo là e cười rất ngớ ngẩn nhưng điều đó còn khiến em vui hơn tất cả mọi lời khen. Đến tối thì anh từ chối đi ăn kem cùng em, hơi buồn một tẹo nhưng điều khiến em buồn nhất chính là những lời nói của anh khi em gọi cho anh. Thật sự em đã rất lo lắng khi gọi mãi cho anh mà chẳng được, em sợ anh gặp phải chuyện gì đấy. Anh chắc không biết rằng khi nghe giọng nói của anh em đã nhẹ nhõm như thế nào nhưng có lẽ điều đó khiến a khó chịu lắm. Ừh, mà có lẽ em phiền phức thật. 
Anh : điện thoại hết pin thôi mà sao cứ làm ầm ĩ lên thế nhỉ??? Mà lúc nãy….hình như….con bé khóc thì phải….mình làm con bé ấy khóc àh ??? Mà mình đã làm gì cho con bé ấy khóc thế nhỉ ???Nếu như lúc nãy chỉ cần bảo với nó là điện thoại hết pin thì nó đã không khóc thế kia. 
Ngày thứ 4 :
“Em đang đứng trước nhà anh.”
- Vào đi! 
- Anh ăn đi!
- Ừh! 
- Chở đi học nhé! 
- Hôm nay em muốn thả bộ đến trường.
“Có muốn ăn kem không?” 
“ Không anh ạh, hôm nay em mệt và không muốn ra khỏi nhà”
“Ừh” 
11pm 
“Ngủ ngon….xxx”
“Ừh, em cũng ngủ ngon nhé!” 
Em :hôm nay em thoáng thấy trong người có chút mệt mỏi. Không phải em ốm mà là cảm giác mệt mỏi của con tim. Tối qua em đã buồn và khóc rất nhiều và sáng nay,khi gặp anh em cũng chẳng biết nên cư xử thế nào. Em ngốc anh nhỉ, chúng ta chỉ đang chơi một trò chơi thôi mà đúng không anh? Mà trò chơi thì làm sao lại có nước mắt hả anh ?
Anh mắt cô bé hôm nay hơi đỏ và sưng thì phải. Mà hôm nay cô bé ấy lạ, chẳng ríu rít như mọi ngày mà cứ sao sao ấy. Hình như mình quen với hình ảnh một cô bé hay nói hay cười mất rồi thì phải. Có chút lo rồi đấy!
Ngày thứ 5:
“Sang chở đi ăn sáng rồi đi học nhé!” …..
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau” (19 lần trong suốt một ngày)
“Ngủ ngon em nhé!”…..
Em :cả ngày hôm nay em đã off máy điện thoại, em suy nghĩ mãi về hành động này của mình, vì em chỉ có 7 ngày, 7 ngày để khiến anh thích em nhưng em lại lãng phí một ngày như thế này có đáng không. Và cuối cùng em vẫn làm vì em nghĩ chúng ta cần một dấu “lặng” anh àh. Lặng để đủ dũng cảm đi tiếp hoặc là sẽ bỏ cuộc. Lục lọi lại những tin nhắn trong mấy ngày qua, em chợt phát hiện, mỗi một ngày, tin nhắn ngọt ngào hơn một chút và ngày hôm qua, lần đầu tiên anh gọi em bằng “em” thay cho cách nói chuyện trống không mọi khi. Một nụ cười giữa những giọt nước mắt.
Anh :hôm nay cô bé bị gì thế nhỉ? Cả ngày nay chẳng thấy mặt mũi đâu cả. Hôm qua bảo ốm không biết hôm nay đã đỡ chưa nữa? Sao lại không mở cả máy điện thoại thế kia? Hay là chạy sang nhà cô bé nhỉ? Tự nhiên có một cảm giác là lạ. Ừh, thì lạ, đã quen rồi hình ảnh cô bé với nụ cười rất xinh cùng gòi thức ăn trước nhà mỗi sáng, đã quen với tin nhắn ngủ ngon mỗi đêm…..hình nhừ…..có chút…..nhớ.
Ngày thứ 6 :
“Em đang đứng trước nhà anh.”
- Làm sao thế? Sao cả ngày qua gọi mãi mà chẳng được? Có thế nào cũng phải nói một tiếng chứ hả.
- Hì hì….. 
- Sao lại cười ngớ ngẩn thế kia? 
- Hôm qua là một ngày “Lặng” anh àh!
- Ngày lặng ??? 
- Ừh, người ta thường có những ngày “Lặng” như thế khi yêu nhau. 
- Để làm gì?
- Để nhận ra sự quan trọng của nhau. 
- ….. 
- Thôi anh ăn sáng đi! 
- Ừh, thế hôm nay có lại muốn thả bộ đến trường nữa không? 
- Hì hì…. 
-Đồ ngốc! 
- Em ôm anh được không?
- Ờ….. 
- Thế anh có cảm nhận được gì không?
- Không rõ…. 
- Chắc là chưa đủ
- Sao? 
- Àh, không sao cả. Hết ngày mai trò chơi sẽ kết thúc. 
- Ờ….. 
-11pm
“Ngủ ngon anh nhé….xxx”
“Ừh, em cũng ngủ ngon nhé…x”
Em :hôm nay em đã cảm nhận được rằng tình cảm anh dành cho em đang thay đổi, mổi ngày nhiêu hơn một chút thí phải nhưng mà liệu tình cảm đó đủ chưa anh? Đủ để anh thích em và đủ để chúng ta thành một đôi không anh? Ngày mai nữa thôi là trò chơi sẽ kết thúc. Kết quả sẽ là gì hả anh??? Em có phải biến mất không???
Anh :lúc cô bé ấy ôm mình tự dưng lại có một cảm giác là lạ, tựa hồ như có luồng điện chạy ngang, có chút ấm áp. Tự dưng bây giờ lại thèm cái cảm giác ấy, lại thấy chút nhớ. Chuông điện thoại báo có tin nhắn, hộp thư đã chật kín, có nên xóa hết tin nhắn của cô bé hay không nhỉ? Àh, không, cứ để đấy. Hình như mình thích cô bé rồi thì phải. Mà có thật là thích không hay cũng chỉ là cảm xúc thoáng qua ??? Mơ hồ quá!
Ngày thứ 7 :
“ Hôm nay em có một kế hoạch thú vị cho cả 2 chúng ta”
“ Gì thế”
“ Sang đón em sẽ rõ.” 
“Tinh vi”
- Sao? Kế hoạch thế nào? 
- Hì hì 
- Đi xem phim nhé! 
- Xem phim??? 
- Ừh!
- Tại sao lại xem phim? 
- Vì đây là ngày cuối cùng của trò chơi. 
- Ờ… 
- Ăn tối nhé!
- Ăn tối??? 
- Ở đâu? 
- Nhà em
- Nhà em? 
- Ừh, em sẽ nấu cho anh một bữa ra trò
- Thế có ăn được không đấy? 
- Hì hì…. không chết đâu mà sợ 
- Có ngon không ?
- Tạm được 
- Thế là không ngon àh? 
- Vớ vẩn, đã bảo là tạm được mà. 
- Ờ….Anh có thể…..
- Có thể gì chứ? 
- Cầm tay em một lần được không ? 
- Ờ …. 
- Có cảm nhận được gì hay không? 
- Không rõ 
- Có thể trả lời khác đi được không? 
- Không biết nữa 
- Có thể ôm em một lần được không? 
- Ờ… 
- Có cảm nhận được gì hay
không ?
- Uhm...
- Lại là không rõ đúng không? 
- Ờ...
- Thôi trể rồi, anh về đi.
- Ờ...
- Trò chơi kết thúc rồi đấy.
- Ừh.
- Thế anh đã thích em chưa? - Hôm nay mệt nhiều rồi,đi ngủ
đi, mai anh sang chở đi học.
- Nhưng trò chơi đã kết thúc rồi
mà.
- Đã bảo đi ngủ đi mà, sao
bướng thế? - Hì hì... ngủ ngon anh nhé... e đi
đây ...
- Ngủ ngon nhé ..... ANH YÊU
EM........ đừNg đi đâu cả .. ở lại
bên anh e nhé ...

Chuyện tình chuồn chuồn

Thành phố nhỏ yên tĩnh và xinh đẹp, hai người yêu đắm say, mỗi bình minh đều đến bờ biển ngắm mặt trời mọc, và mỗi chiều đi tiễn bóng tà dương ở bãi cát. Dường như những ai đã gặp đôi tình nhân đều nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ.
Một ngày, sau vụ đâm xe, cô gái trọng thương im lìm nằm lại trên chiếc giường bệnh viện, mấy ngày đêm không tỉnh lại.
Buổi sáng, chàng trai ngồi bên giường tuyệt vọng gọi tên người yêu đang vô tri vô giác; đêm xuống, chàng trai tới quỳ trong giáo đường nhỏ của thành phố, ngước lên thượng đế cầu xin, mắt không còn lệ để khóc than.
Một tháng trôi qua, người con gái vẫn im lìm, người con trai đã tan nát trái tim từ lâu, nhưng anh vẫn cố gắng và cầu xin hy vọng. Cũng có một ngày, thượng đế động lòng.
Thượng đế cho chàng trai đang gắng gượng một cơ hội. Ngài hỏi: “Con có bằng lòng dùng sinh mệnh của con để đánh đổi không?”. Chàng trai không chần chừ vội đáp: “Con bằng lòng!”.
Thượng đế nói: “Ta có thể cho người con yêu tỉnh dậy, nhưng con phải đánh đổi ba năm hoá chuồn chuồn, con bằng lòng không?”. Không chần chừ chàng trai vội đáp: “Con bằng lòng!”.
Buổi sáng, cánh chuồn rời Thượng đế bay vội vã tới bệnh viện, như mọi buổi sáng. Và cô gái đã tỉnh dậy!
Chuồn chuồn không phải người, chuồn chuồn không nghe thấy người yêu đang nói gì với vị bác sĩ đứng bên giường.
Khi người con gái rời bệnh viện, cô rất buồn bã. Cô gái đi khắp nơi hỏi về người cô yêu, không ai biết anh ấy đã bỏ đi đâu.
Cô ấy đi tìm rất lâu, khi cánh chuồn kia không bao giờ rời cô, luôn bay lượn bên người yêu, chỉ có điều chuồn chuồn không phải là người, chuồn chuồn không biết nói. Và cánh chuồn là người yêu ở trước mắt người yêu nhưng không được nhận ra.
o O o
Mùa hạ đã trôi qua, mùa thu, gió lạnh thổi những chiếc lá cây lìa cành, cánh chuồn không thể không ra đi. Vì thế cánh rơi cuối cùng của chuồn chuồn là trên vai người con gái.
“Tôi muốn dùng đôi cánh mỏng manh vuốt ve khuôn mặt em, muốn dùng môi khô hôn lên trán em…”, nhưng thân xác quá nhẹ mỏng của chuồn chuồn cuối cùng vẫn không bị người con gái nhận ra.
Chớp mắt, mùa xuân đã tới, cánh chuồn cuống cuồng bay trở lại thành phố tìm người yêu. Nhưng dáng dấp thân quen của cô đã tựa vào bên một người con trai mạnh mẽ khôi ngô, cánh chuồn đau đớn rơi xuống, rất nhanh từ lưng chừng trời.
o O o
Ai cũng biết sau tai nạn người con gái bệnh nghiêm trọng thế nào, chàng bác sĩ tốt và đáng yêu ra sao, tình yêu của họ đến tự nhiên như thế nào, và ai cũng biết người con gái đã vui trở lại như những ngày xưa.
Cánh chuồn chuồn đau tới thấu tâm can, những ngày sau, chuồn chuồn vẫn nhìn thấy chàng bác sĩ kia dắt người con gái mình yêu ra bể xem mặt trời lên, chiều xuống đến bờ biển xem tà dương, và cánh chuồn chỉ có thể thỉnh thoảng tới đậu trên vai người yêu, chuồn chuồn không thể làm gì hơn.
Những thủ thỉ đắm say, những tiếng cười hạnh phúc của người con gái làm chuồn chuồn ngạt thở.
Mùa hạ thứ ba, chuồn chuồn đã không còn thường đến thăm người con gái chàng yêu nữa. Vì trên vai cô ấy luôn là tay chàng bác sĩ ôm chặt, trên gương mặt cô là cái hôn tha thiết của anh ta, người con gái không có thời gian để tâm đến một cánh chuồn đau thương, cũng không còn thời gian để ngoái về quá khứ.
o O o
Ba năm của Thượng đế sắp chấm dứt. Trong ngày cuối, người yêu ngày xưa của chuồn chuồn bước đến trong lễ thành hôn với chàng bác sĩ.
Cánh chuồn chuồn lặng lẽ bay vào trong nhà thờ, đậu lên vai người mà anh yêu, chàng biết người con gái anh yêu đang quỳ trước Thượng đế và nói: “Con bằng lòng!”. Chàng thấy người bác sĩ lồng chiếc nhẫn vào tay người con gái. Họ hôn nhau say đắm ngọt ngào. Chuồn chuồn để rơi xuống đất một hạt lệ đau đớn.
Thượng đế hỏi: “Con đã hối hận rồi sao?”. Chuồn chuồn gạt hạt lệ nói: “Con không!”
Thượng đế hài lòng nói: “Nếu vậy, từ ngày mai con có thể trở thành người được rồi!”.
Chuồn chuồn soi vào hạt nước mắt nhỏ, chàng lắc đầu đáp: “Hãy để con cứ làm chuồn chuồn suốt đời…”
o O o
Yêu một người không phải là nhất định phải có được họ. Nhưng đã có được một người thì hãy cố yêu lấy họ. Có cánh chuồn nào trên vai bạn không?
Và nếu bạn nhận được bài dịch này, chứng tỏ đang có một người nào đó yêu bạn, hoặc bởi vì bạn đang yêu quý một ai đó ở bên. 
“Chúng ta còn lại gì, chỉ rớt lại hai giọt nước mắt hoá thành băng!” .

Yêu là không chờ đợi

“Anh sẽ đợi em cả đời” là câu nói mà nhiều chàng thề thốt. Với phụ nữ, câu nói này có sức mạnh hơn cả một lời hứa, làm họ cảm động đến mức quên hết mọi thứ trên đời. Nhiều năm sau nhìn lại, lời hứa năm nào đã biến thành đau khổ. Thực tế, đàn ông có thể thề thốt như vậy nhưng hiếm ai làm được. Ngược lại, câu nói ấy lại khiến phụ nữ chờ đợi cả một đời. Những ví dụ thực tế trong cuộc sống đã chứng minh, sự chờ đợi của đàn ông chỉ là biểu hiện bên ngoài, đôi khi chỉ để làm vui lòng phụ nữ, nó chẳng có ý nghĩa thực tế. Cũng giống như những lời hứa của đàn ông, rất hay và cảm động nhưng không mang lại hạnh phúc cho người phụ nữ. Sự chờ đợi của phụ nữ là niềm tin mù quáng vào tình yêu, là lời giải đáp cho những đau khổ mà lời hứa đàn ông mang lại. Đàn ông đa tình, người bị tổn thương là phụ nữ. Còn người phụ nữ chung tình thì chính họ lại bị tổn thương. Trong thế giới tình cảm, người phụ nữ thông minh sẽ không vì những lời hứa của đàn ông mà quên đi hết thảy. Có thể cùng nhau đi đến đâu, có thể chờ đợi trong bao lâu, chính đàn ông cũng khó lòng biết được. Có những lúc tình yêu chỉ thua bởi sinh tử ly biệt, bởi thời gian và dục vọng của con người. Tình yêu đích thực không nên đợi chờ quá lâu Tình yêu vĩnh cửu đợi chờ qua năm tháng chỉ có trong phim, trong tiểu thuyết mà thôi. Một tình yêu thật sự không nên bị kìm hãm trong đợi chờ quá lâu, kẻo mà chết yểu. Cuộc sống trôi theo những bước đi của thời gian, vạn vật thay đổi và con người cũng vậy, mỗi thời khắc mang một tâm trạng, một mong muốn khác nhau. Bởi thế hãy biết trân trọng những gì bạn đang có, trân trọng tình yêu hiện tại, trân trọng những người bên cạnh bạn. . 

Truyện ngắn Vợ chồng cùng tuổi

Vợ yêu! hôm nay sinh nhật vợ, chồng tặng vợ cặp nhẫn này,chúc vợ sinh nhật vui vẻ,Chúng ta có giao kèo phải ko vợ,nếu hôm nay vợ đứng trước mộ của chồng cầm chiếc nhẫn này, và khóc, thì chúng ta chia tay
Ây da! Hôm nay tự nhiên vui trong lòng đi vòng vòng ngoài phố, bất giác gặp anh chàng baby gúm!

Tính mê trai nỗi lên.......

Nhỏ: Anh ơi, cho em làm quen với

Anh: cười, 0k , bé tên gì nè

Nhỏ: dạ, em tên "pé Ngốc"

Anh: Cười, ngốc thiệt ko vậy, bạo vậy mà ngốc, tin hẽm nỗi

Nhỏ: hì, ngốc thiệt đấy chứ, ngốc mới dám làm quen anh,hỏi anh ai gan giống em hông..keke, thế anh tên gì nè

Anh:Tên "ken"

Nhỏ: men vậy, em thích anh rồi đó, làm bạn trai em nha

Anh: Ui con pé này ngốc thiệt, chưa gì mà đòi quen rồi, lỡ anh là người xấu,anh dụ em rồi sao

Nhỏ: Cười, Xấu tính em cũng chịu,vì em xấu tính hơn. hihi

Anh: Nếu em muốn vậy thì anh cũng ko nỡ làm em buồn, Nhưng anh nói trước, anh rất sợ nước mắt của con gái, nếu một ngày nào đó em rơi nước mắt vì anh thì chúng ta chia tay, chịu hum?

Nhỏ: 0k baby,kekeke

Thế là kế hoạch cua trai thành công nhỏ vui mừng hỏi anh , nào số phone, anh thích anh gì...................

Ngày thứ nhất........

Uhm, mới sáng sớm NHỏ phone cho chục cú, nghe mà nhức đầu

Anh: Alô, gì thế nhỏ

Nhỏ: ai cho kiu bằng nhỏ, phải kiu bằng "vợ"

Anh: Thôi sến lắm,quê chết

Nhỏ: Giờ gọi ko, ko gọi là sống ko yên đâu đó

Anh: Ui!Ngoài ngốc ra,còn hung dữ nữa chứ, 0k.0k "vợ", đc chưa

Có chuyện gì zậy?

Nhỏ: Đi ăn! đói quá

Anh: Thui, anh đang ngủ,làm biếng đi lắm

Nhỏ: Giờ ko đi phải ko, em lại là khỏi ngủ luôn á

Anh: À ko, đi chứ, đừng làm bậy, em đang ở đâu anh lại liền

Nhỏ: Đang ở nhà, lại rước nhanh

Thế là bắt đầu một ngày dài "ken" có bạn gái, ko biết vui hay buồn, tràn đầy những cảm xúc khó tả

Anh: Ăn xong rồi đi đâu nữa nè

Nhỏ: Chạy ra khu cỏ xanh gần ngọn núi đi

Anh: Thui, xa lắm, mà nơi đó vắng hoe có gì vui đâu mà lại

Nhỏ: Giờ ra ko? muốn em nhéo hông hả?

Anh: 0h n0! được rồi anh chạy ra liền mà, sợ em ghê

Tình Yêu Nhỏ

Tới nơi, nhỏ bay xuống xe rất nhanh, chạy ùa tới nơi có cánh đồng cỏ bát ngát. Hôm nay nhỏ mặc bộ váy cam nhìn dễ thương cực.........

Nhỏ: Đẹp ko anh? Em thường ra đây lắm, vừa mát vừa êm, ko khí thoáng mát, khung cảnh tuyệt đẹp

Anh: Nghe em nói huyên thuyên vậy là biết em mê chỗ này thế nào rồi,... nơi đây chẳng có gì cả anh thích nơi nhộn nhịp cơ, chán ghê

Nhỏ: Xí.........anh là đại thiếu gia nên thích nơi đông đúc còn em là con nhỏ nhà quê chỉ thích nơi bình lặng thui

Anh: Thui mà, đừng giận, giận trông xấu lắm,nỗi mụn bây giờ

Nhỏ: Cười, đâu dễ giận thế, giận anh hồi anh cho đi bộ về rồi sao, đâu ngu

ở đây có nhìu loại hoa lắm, phải nói là một rừng đầy hoa

Nhỏ: Chạy tùm lum, những cánh bồ công anh được nhỏ phá tới bay đầy trời,cùng với hàng ngàn con đom đóm (nhỏ bắt hồi nào ko biết),nhỏ nắm lấy tay "anh" chạy ùa theo những cánh hoa đang bay cùng với gió, nhìn như cô công chúa "con" đấy, nhỏ quậy tưng bừng lun, phá phách ko chịu nỗi, nhưng lại làm "anh" cười

Trời tối, "Anh và nhỏ" đi về, Đến nhà nhỏ bảo...

Nhỏ: HUn chào tạm biệt coi

Anh: Trời! cái này phải tự nguyện chứ seo kêu

Nhỏ: Muốn sao! Giờ hun hay ko , nói...

Anh:Sợ em quá, chuz...................., được chưa cô nương

Nhỏ: đc rồi ngủ ngon, Chồng iu

Anh: Bye pé

Thế là ngày nào cũng thế này nào anh và nhỏ cũng ra cánh đồng đó, ngày nào cũng tràn ngập tiếng cười trong niềm hạnh phúc, mong sao thời gian đừng dừng lại đừng cho anh xa nhỏ

Có một ngày, đi ngang cửa tiệm đồ trang sức, pé nhìn thấy cái hộp để "chiếc nhẫn hạnh phúc" có thể khắc tên 2 người yêu nhau lên, pé cười tít mắt, chỉ trỏ anh,

Nhỏ: Đẹp ko anh? hi"""" ước gì có nó, chắc hạnh phúc lắm

Anh: Xấu ờm! anh ko rảnh mua mấy cái này

Thế là nhỏ cùng anh quay về trong sự tiếc nuối, nhỏ biết ko phải vì anh keo tiền (nhà anh giàu lắm) chắc anh ko thích đeo nhẫn

Ngày hôm nay, anh bảo với nhỏ

Anh: Anh có công chuyện đi xa, nên ko chở pé đi chơi đc, pé chờ anh về rồi mình đi tiếp nhá!

Nhỏ: quạu! Công chuyện gì! Anh có người khác phải ko, anh chán em rồi phải ko, anh ko muốn đi với em nữa phải ko?

Anh: Trời, con pé này lắm lời quá, có người nào đâu, anh nói đi công chuyện mà, kêu em chờ thì em chờ đi

Nhỏ: Đc rồi! đi đâu thì đi đi, ko về cũng đc

Nhỏ giận hờn vu, rồi lăn đùng ra ngủ, còn anh thì đi đâu chẵng biết

1 ngày...........2 ngày.............. 1 tháng

Hôm nay sinh nhật pé, pé lại ra cánh đồng cỏ đó, pé bảo

Nhỏ: Vui quá! anh này ghét ghê, mua cho em cặp nhẫn làm quà sinh nhật, làm em tưỡng anh đi đâu bỏ em rồi chứ. hjx

Hi, chắc em điên em dại rồi quá, sao em lại đứng đây nói chuyện vu vơ thế nhỉ, phải ko anh, à ko lại nữa rồi, lại nói chuyện một mình nữa rồi

Nước mắt nhỏ từ từ lăn dài trên má...........vÌngười đang nghe nhỏ nói là anh, nhưng sao anh ko trả lời,.............. mộ thì sao trả lời đc...........

hức, hức, nhỏ òa lên khóc

Nhỏ: Anh ơi! sao anh lại bỏ rơi em, em có lỗi, sao em lại bảo anh đi luôn chứ, sao em lại nói lời ngốc đó chứ, để rồi anh xa em mãi, em biết lỗi rồi, em xin lỗi, anh quay về đi anh, đừng, đừng xa em mà, anh giận vì em hay bắt nạt anh hả? em sẽ bỏ mà, anh giận vì em hay lớn tiếng với anh à, em sửa mà, anh đừng im thế, nói chuyện đi anh, anh nói anh ghét nói yên tĩnh này mà sao anh lại nằm đây.................

Nhỏ mệt mõi, nhỏ ngồi cạnh anh, nhỏ nằm xuống kế mộ anh, những kỷ niệm lại ùa về tại nơi này,.............

Sa0 anh ko chịu đi chứ, em nhớ nơi này ấm áp lắm mà, sao giờ nó lạnh lẽo thế, nước mắt nhỏ lại rơi...................

Nhỏ câm hận, hận cặp nhẫn mang tên "hạnh phúc", cặp nhẫn khiến suốt đời nhỏ không bao giờ đc gặp anh nữa

Anh đã giấu nhỏ đi làm thuê cho người ta, làm hồ, lao công, khiên vác, để kiếm số tiền chính mình làm ra mua cho nhỏ cặp nhẫn trong ngày sinh nhật, anh là một công tử nhà giàu mà hôm nay vì nhỏ, anh phải làm những chuyện thế này đây...........

Ngày anh cầm số tiền trong tay, vừa mua xong, thì anh lại bị tai nạn...........

Anh ko muốn em biết, nên đã nhờ người bạn cất dùm và đưa cho em kèm theo bức thư "Vợ iu! hôm nay sinh nhật vợ, chồng tặng vợ cặp nhẫn này,chúc vợ sinh nhật vui vẻ,Chúng ta có giao kèo phải ko vợ, nếu hôm nay vợ đứng trước mộ của chồng cầm chiếc nhẫn này, và khóc, thì chúng ta chia tay, từ đây ko ai nhớ ai nữa.Thế nha, người chồng yêu nhất trên đời"

Nhỏ nghẹn cổ họng,nói ko lên lời, đúng em đã khóc, chúng ta chẵng còn gì nữa.................

Trái tim nhỏ như muốn xé làm đôi, tay bóp chặt chiếc nhẫn khắc tên anh và nhỏ,, nhỏ đau lòng tuyệt vọng, 1 cô pé hồn nhiên vui tư ngày nào đâu rồi,1 t/y đẹp đến đây là kết thúc, đó là quy luật đấy,nhỏ để lại cặp nhẫn trên mộ anh, nhỏ quay đi

Em và anh đến đây là hết, lời hứa ấy em sẽ khắc ghi, chiếc nhẫn này em xin ko nhận, một chiếc nhẫn đối với anh là "hạnh phúc", còn đối với em nó là "nước mắt"

Nhỏ từng bước, từng bước, đi đến phía ko còn anh, nhỏ ko còn thích nơi yên lặng này nữa, vì bây giờ nơi đây chỉ toàn là tiếng nấc, tiếng lòng, không cần nữa............
 

Category

Most Reading

Tags