Social Icons

Featured Posts

Powered by Blogger.

16 tuổi, ngơ ngác làm mẹ

Saturday, July 21, 2012

Vừa bước vào nhà, cái Huyền đã phải chứng kiến trận cãi nhau nảy lửa của bố mẹ. Mẹ nó đòi ly dị nhưng bố nó không nghe. Mấy tháng trước, bố nó bị phát hiện có bồ, bố thề thốt là sẽ không quan hệ với cô đó nữa và ngoan ngoãn, quan tâm hơn tới mẹ con nó.

Nhưng sau đó, mẹ nó lại tình cờ bắt gặp bố nó với cô bồ đi vào một nhà nghỉ trong thành phố. Mẹ nó dò la đến khu nhà cô kia thuê trọ thì mấy người hàng xóm cho biết là bố nó vẫn đến đấy thường xuyên. Thế là mẹ nó trở về nhà và nổi cơn điên. Mẹ nó gào ầm lên tru tréo, bố nó cũng nói to không kém để át mẹ nó. Đồ đạc trong nhà bị đập loảng xoảng, bay tứ tung…

"Hoạt cảnh" đó, dạo này thường xuyên diễn ra đến mức nó chán chẳng thèm quan tâm. Nó đã hết, hoặc không còn muốn bỏ một tí nước mắt nào ai vãn cho cuộc tình của bố mẹ nó nữa. Mặc dù, trước đây nó đã đau khổ suýt nữa thì tự tử vì cảnh gia đình tan vỡ nhưng giờ thì nó nghĩ, thôi cứ tan vỡ quách đi cho xong. Bởi vì giờ đây nó đã tìm được chỗ dựa cho cuộc đời mình, nó đã có người yêu. Gia đình tan vỡ, nó đi với người yêu càng tiện, khỏi cần về lại căn nhà mệt mỏi này.

Thằng người yêu hơn nó 1 tuổi. Gái hơn 2, trai hơn 1, thế là quá đẹp. Trong những giấc mơ về "hoàng tử bạch mã" từ hồi còn bé tí, khi bà nội nó còn sống và thường xuyên đọc truyện cổ tích cho nó nghe, nó chưa bao giờ biết được hoàng tử của nó lại là Tuấn Anh. 16 tuổi, thằng Tuấn Anh vẫn còn chưa kịp lớn, người loắt choắt, chẳng có lấy nổi một chút cơ bắp. Gia đình Tuấn Anh thì thảm hại hơn cả nhà nó. Mẹ Tuấn Anh bán nước vỉa hè, còn bố nó đã đi tù vì tội trộm cướp. Anh trai của Tuấn Anh bị nghiện, 3 lần đi trại về vẫn nghiện...

Tuy gia cảnh bi bét như thế, nhưng Tuấn Anh lại chẳng hề chán đời như nó. Cuộc sống của Tuấn Anh cũng rất thoải mái. Tuấn Anh không còn đi học nữa, ban ngày, có khi đi làm thuê cho một tiệm sửa xe, ban đêm thì xả láng chơi. Không như nó, suốt ngày bị bắt học hành và bị nhốt trong cái nhà suốt ngày cãi vã, chửi bới, đổ tội lẫn nhau, tranh nhau làm người tốt đẹp.

Nó vẫn không tin Tuấn Anh đã bỏ rơi nó... (Ảnh minh họa)

Nó quen Tuấn Anh trong một lần chat khi bố mẹ cãi nhau. Khóc lóc chán, nó gọi cho đứa bạn, nhưng đứa bạn không thể tiếp chuyện lâu, bảo nó nên chat, kiếm bạn giải sầu. Nó không phải đứa thành thạo chát chít nhưng cũng đánh liều làm quen một cái nick nghe hợp tâm trạng: Doi la van ngay sau... Chat với người không quen biết thật thích, nó thoải mái nói thật lòng mình. "Đối tác" cũng chẳng giấu diếm, chia sẻ hết lòng, và thật lòng đến lạ. Chán chia sẻ tâm tình thì nhảy sang "bàn loạn" chuyện trên giời dưới bể, rồi "dìm hàng" người khác với đủ câu chửi rủa không thương tiếc...

Từ ngày chat, nó bắt đầu được nói bậy. Nó cảm thấy thật thích thú khi học được bao nhiêu từ lóng, nghe đến vui tai và "sành điệu" làm sao, đến lớp nó "nổ" cho mấy đứa lớp nó "lác mắt", khỏi chê nó ngố... Từ tấm bé, lúc nào nó cũng được dạy toàn những thứ gia giáo, không được nói thế này, không được làm thế kia... Bây giờ trên NET nó có thể làm gì tùy thích, cho nên càng ngày càng nghiện chát chít.

Rồi thấy chơi với Tuấn Anh hay quá, nó đồng ý cho Tuấn Anh hẹn gặp. Hai đứa rủ nhau đi ăn, rồi Tuấn Anh rủ nó "bay đêm". Tuấn Anh có một con Ware "chế", đêm đó, tụi bạn nó rủ nhau đua xe. Lần đầu theo Tuấn Anh, nó hơi sợ và lưỡng lự thì Tuấn Anh kéo tay nó lên xe: "Đi đi, cho biết mùi đời. Yên tâm, anh sẽ đưa bé về sớm". Thằng đó đưa nó về sớm thật và nó nói dối bố mẹ là đi dự sinh nhật bạn. Tất cả êm ru.

Từ sau lần "bay đêm" vui vẻ đó, nó hay gặp Tuấn Anh hơn. Nhất là những lúc nó cảm thấy chán nản, nó lại gọi cho Tuấn Anh. Tình yêu nảy nở lúc nào không hay. Một hôm đang tay trong tay thì Tuấn Anh bảo nó vào nhà nghỉ. Nó từ chối thì Tuấn Anh bảo: "Cứ vào đây với anh, hôm nay anh rất mệt mỏi, nên chỉ muốn được nằm ôm em thôi!". Nó bùi tai đồng ý. Nhưng vào nhà nghỉ rồi, Tuấn Anh không giữ đúng lời hứa. Và nó, nó cũng không kiềm chế được mình. Thế rồi, "chuyện người lớn" giữa 2 đứa diễn ra thường xuyên hơn. Nó cũng thích trò đó, vì nó đang yêu.

Một thời gian thì người nó cảm thấy khác lạ. Có điều gì đó không hay lắm. Nó nói với Tuấn Anh những nghi ngại, Tuấn Anh đưa cho nó 100 nghìn bảo nó đi khám thử xem sao. Kết quả, nó có thai được 4 tháng rưỡi. Tuấn Anh cầm tờ giấy kết quả siêu âm, mỉm cười vuốt má nó, bảo: "Yên tâm đi bé, mình là vợ chồng thì phải có em bé chứ?". Rồi Tuấn Anh mua cho nó mấy bịch sữa, đưa nó về nhà để nghỉ ngơi. Nó ngoan ngoãn nghe lời.

Nhưng từ sau hôm đưa nó về, Tuấn Anh mất tích luôn: "Nick" không liên lạc được, điện thoại cũng không gọi được, đi tìm thì bạn Tuấn Anh bảo mấy hôm nay không thấy Tuấn Anh đâu… Nó khóc ròng, sưng mọng cả mắt nhưng vẫn không nghĩ được ra cách nào để tìm Tuấn Anh. Nó vẫn không tin Tuấn Anh đã bỏ nó. Nhưng cái bụng nó thì cứ to dần, muốn giấu cũng chẳng được nữa, nó đành phải nói chuyện với mẹ.

Bố mẹ nó chết đứng, không còn nói được câu nào. Cái thai quá lớn, phá bỏ cũng nguy hiểm nhưng nếu để sinh con, đời con bé sẽ thế nào đây? Năm nay nó vừa tròn 16 tuổi. Còn thằng bé kia, có bắt vạ thì cũng làm gì, "chồng chềnh" gì cái thằng lêu lổng đó?... Nước mắt mẹ nó lăn dài trên má, bà chẳng nói được câu gì nữa, chỉ úp mặt vào hai bàn tay kêu lên thảm thiết: "Chồng ơi là chồng, con ơi là con, sao lại ra cơ sự thế này, hả trời?...".

No comments:

Post a Comment

 

Category

Most Reading

Tags