Phút trải lòng trong trại giam
Triệu Phạm Hoài My thừa nhận, 5 năm đi cải tạo kể từ sau vụ trọng án gây ra năm 2007, My đã chững chạc, biết suy nghĩ chín chắn hơn xưa rất nhiều. Cô không muốn nhắc lại sự việc đau lòng trong quá khứ, My coi đó là bản nghiệp chướng tai ương không hề mong muốn mà cuộc đời cô mắc phải. Những sốc nổi trẻ con, sự ghen tuông mù quáng giết chết tương lai của cô sinh viên y khoa trường Trung cấp Y Lạng Sơn khi đó. Nhưng, trong cơn "bĩ cực", cô mới thấm thía ân tình, sự bao dung, vị tha vô bờ bến của cha mẹ - những người dang rộng vòng tay, chở che, yêu thương cô trọn vẹn dù bản thân My đã gây ra cho họ nỗi đau đớn, tai tiếng và cả nỗi ô nhục.
Sinh năm 1987 tại Tam Thanh, Lạng Sơn, cô gái dân tộc Nùng có cái tên rất "kêu" được tạo hóa ưu ái dành tặng một khuôn mặt ưa nhìn, nước da trắng bóc. Tốt nghiệp cấp 3 năm 2007, My thi trượt đại học nên ở nhà đăng kí học Trung cấp Y Lạng Sơn, còn người yêu là Lê Minh Hiền (trú tại 18 Lương Văn Chi, khối 1, phường Hoàng Văn Thụ, Thành phố Lạng Sơn, tỉnh Lạng Sơn) thi đỗ Cao đẳng nên xuống Hà Nội học trường Cao đẳng Công nghiệp Hà Nội. Trong đêm chia tay người yêu xuống Hà Nội, My đã trao cho Hiền cái quý giá nhất của đời con gái với hi vọng anh ấy luôn nhớ đến mình. "Vượt rào" khi tuổi mới đôi mươi, My có suy nghĩ vô cùng vô tư: "Có như vậy anh ấy mới có trách nhiệm và không quên em". Không gian cách trở xa xôi là thế, nhưng My vẫn đều đặn lặn lội xu� �ng Hà Nội thăm nom người yêu.
Theo lời My kể, cô từng có thai với Hiền. Khi thấy chậm kinh và trong người có những biểu hiện lạ, My mua que thử về và thấy hai vạch đỏ. My run rẩy thông báo "tin mừng" này cho Hiền, nhưng Hiền tỏ ra e dè, không mấy hào hứng. Gia đình của Hiền biết chuyện, nhưng họ khuyên My nên đi nạo thai, vì cả Hiền và My đều còn trẻ, học hành chưa đâu vào đâu, công việc chưa có, kiếm đâu ra tiền nuôi con và lo liệu cuộc sống gia đình sau này. Nghe theo lời người lớn, My cùng chị Vân (chị họ của Hiền) đến phòng khám đa khoa để khám và hút thai.
My bảo, kể từ sau lần nạo phá thai ấy, cảm giác sợ hãi và ám ánh đeo đẳng My một thời gian dài. Lúc ấy, My cần tới sự động viên, che chở của Hiền nhiều nhất, nhưng trái với kỳ vọng của cô, Hiền tỏ ra lạnh nhạt, vô cảm. Nhiều lần, My tự nhủ lòng vì khoảng cách địa lý xa xôi nên sự quan tâm Hiền dành cho cô không được trọn vẹn, chu đáo như mong muốn. Nhưng thực tế không phải vậy.
Không muốn thứ tình yêu mình đã quá nhiều kỳ vọng tan vỡ, bất chấp đường sá xa xôi, Hiền chẳng quản ngại một mình "thân gái dặm trường" từ Lạng Sơn xuống Hà Nội thăm người yêu, những mong sự nhen lửa ấy có thể giữ được lửa trong trái tim người tình.
Suốt cả chặng đường dài, niềm hạnh phúc sắp được gặp người yêu đánh tan mọi cảm giác mệt mỏi đè nặng cô gái trẻ. Cô đã nhẩm tính sẽ nói gì với Hiền khi gặp mặt, sẽ tưới cười đon đả với những cậu bạn cùng phòng của Hiền ra làm sao, sẽ hỏi Hiền những điều cô thắc mắc, trăn trở như thế nào. Và quan trọng hơn, lúc ấy gia đình My đang gặp phải chuyện buồn, cô muốn tâm sự cùng Hiền để được nghe anh nói những lời chia sẻ, động viên. Chính cô cũng không thể ngờ, tất cả những dự tính tốt lành, tích cực ấy lại rẽ sang một hướng hoàn toàn khác. Chuyến đi định mệnh ấy đã khởi đầu cho một bi kịch đau đớn và Triệu Phạm Hoài My là người đã châm ngòi.
Những nhát kéo ghen tuông cuồng dại
6 giờ tối ngày 25/9/2007, Triệu Phạm Hoài My đặt chân tới Thủ đô, náo nức xách lỉnh kỉnh hành lý tìm tới nhà trọ của Lê Minh Hiền tại số 31A, tổ 57, phường Dịch Vọng Hậu, quận Cầu Giấy. Hiền ở trọ cùng hai cậu bạn tên Tuân và Quyết. Họ chào đón My vô cùng niềm nở, bởi My không phải là người lạ hay lần đầu ghé thăm nhà trọ của họ. Bữa cơm diễn ra ấm cúng, thân mật và đấy ắp tiếng cười bởi sự hài hước của hai cậu bạn lý lắc kia, nhưng My cảm nhận được thần sắc kém vui tươi toát ra từ người yêu cô.
Hiền tỏ ra ơ hờ, lạnh nhạt trước sự xuất hiện của My. Sau khi ăn cơm tối xong, Hiền và Quyết ở lại học bài còn My và cậu bạn tên Tuân ra ngoài uống nước ở đầu ngõ. My đánh bạo thăm dò người yêu qua cậu bạn cùng phòng, nhưng Tuân chỉ cười, tỏ ra thông cảm và động viên My. Là một người phụ nữ, My cảm nhận rõ rệt sự thay đổi trong tình cảm của người yêu, nhưng My vẫn mong manh đó chỉ là những ngờ vực thường tình rất đàn bà.
Uống nước xong, My đứng dậy định trở về phòng, tình cờ nhìn thấy chiếc kéo để trên bàn nước, My nhón trộm và giấu vào người. Trên đường về phòng trọ, cô không quên ghé vào phòng chị bạn tên Thúy, cùng khu nhà trọ với người yêu trò chuyện một lúc, cũng nhằm thăm dò cuộc sống hàng ngày của Hiền.
Về tới nơi, Hiền và Quyết vẫn đang cắm cúi bên chiếc bàn học, My nhanh tay giấu chiếc kéo thủ trong người xuống gầm giường và trở lại giường, lấy điện thoại của Hiền ra chơi. My đọc được những tin nhắn tình cảm trong máy điện thoại của người yêu nhắn cho một cô gái khác, My đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện và tìm được câu trả lời vì sao Hiền lạnh nhạt với cô. My làm ầm lên giữa khu nhà trọ khiến bạn cùng phòng của Hiền phải can ngăn. Tiếng quát tháo, tiếng khóc, tiếng chửi ầm ĩ cả gian nhà. Đến tận khuya, tiếng ồn tạm lắng nhưng không thể xua tan không khí căng thẳng, ngột ngạt trong phòng. Hiền bảo My sang phòng bên cạnh - phòng của Yến, người cùng xóm trọ ngủ nhờ như mọi khi, nhưng My vùng vằng không đồng ý. Cô khăng khăng đòi ngủ cùng ngư� ��i yêu.
Không khuyên bảo được cô người yêu ngang bướng, cứng đầu lại đang ôm một cục tức to tướng trong người, Hiền đành chấp nhận cho My ngủ lại phòng. Căn phòng chừng 10m2 chật chội chen chúc 4 con người, trong đó 3 chàng trai nằm chung trên giường, còn My trải chiếu nằm dưới đất.
Cả đêm My trằn trọc không ngủ được, trong khi cả 3 chàng trai đều đi vào giấc ngủ sâu. Trong đầu My hiện lên những toan tính điên rồ hòng giải tỏa cơn bức bối kể từ lúc đặt chân tới phòng trọ Hiền. Đến khoảng 5h30 giờ ngày 26/7/2009, My lấy kéo đâm một nhát vào bụng Hiền, sau đó đâm tiếp một nhát vào vùng cổ, trán và cẳng tay. Khi bị đâm, Hiền chỉ kịp kêu lên một tiếng, rồi lấy tay ôm bụng, còn Tuân bật dậy kéo tay My sang phòng chị Yến và nhốt lại. Lê Minh Hiền được các bạn đưa đi cấp cứu tại bệnh viện 19/8 nhưng do mất máu quá nhiều, Hiền đã tử vong. Theo kết luận của phòng Khoa học Hình sự Công an Hà Nội, Lê Minh Hiền chết là sốc do mất máu cấp.
My kể lại, sau khi đâm Hiền xong, cô bị bạn của Hiền nhốt trong phòng trọ và cũng chính ngày hôm đó (26/7//2007) cô bị bắt tạm giam vì hành vi giết người. My khai trước tòa rằng cô không ngờ Lê Minh Hiền chết. Cô chỉ định đâm Hiền nhằm đe dọa anh ấy thôi, không ngờ sự việc lại trở nên bi kịch như thế. "Hôm đó em về Hà Nội, một phần vì nhớ người yêu, một phần vì mẹ em ốm nặng, nhà em mới phát hiện mẹ mắc bệnh ung thư. Em tìm Hiền với hi vọng nhận được sự chia sẻ, thông cảm từ anh ấy, nhưng anh ấy một mực thờ ơ và tỏ ra không hài lòng vì sự có mặt của em ở nhà trọ. Từ khi em xuất hiện, anh ấy mặt nặng mày nhẹ, em buồn nhưng cố gắng im lặng. Cho tới khi đọc được tin nhắn tình cảm trong điện thoại của anh ấy, "tức nước, vỡ bờ" chị ạ ".
Triệu Phạm Hoài My bị tuyên phạt 16 năm tù giam với tội danh giết người, nhưng bản án lương tâm sẽ còn đeo đẳng, bám riết cuộc đời cô đến suốt đời. Hiện đang thụ án tại Trại giam Hoàng Tiến (Hải Dương), Triệu Phạm Hoài Mỵ không muốn gợi lại câu chuyện buồn về quá khứ. Cô nói rằng cô đã khóc quá nhiều vì nhớ nhung người yêu cũ, vì hối hận cho hành vi điên dại của mình trong một khắc lú lẫn, mù quáng. Cô xin không gợi mở quá khứ đau lòng ấy nữa, Trong câu chuyện mỗi ngày đi qua đời My, cô muốn được kể về công việc hiện tại trong trại giam. My được phân công vào tổ sản xuất làm mi giả - công việc đòi hỏi rất nhiều sự bình tĩnh, nhẫn nai, kiên trì và khéo léo. My nhận ra, đó đều là những đức tính cô thiếu trong những ngày được tự do, cũn g vì thiếu đi chữ "nhẫn" mà My đã gây nên cái chết oan ức cho chính người bạn trai cô dành trọn vẹn tình yêu.
Chỉ một phút nông nổi, ghen tuông mù quáng, Triệu Phạm Hoài My đã tự tay tước đoạt quyền sống của cậu bạn trai cùng quê bằng những nhát kéo sắc nhọn, cũng chính tự tay cô ném bỏ tuổi thanh xuân của mình bằng những năm tháng mất tự do phía sau song sắt. Sự hối hận và thức tỉnh được trải nghiệm bằng nỗi đau, sau vết trượt dài này, có lẽ Triệu Phạm Hoài My sẽ trưởng thành và cứng cáp hơn rất nhiều.
No comments:
Post a Comment