Social Icons

Featured Posts

Powered by Blogger.

Thầm lặng một tình yêu

Friday, July 20, 2012

Chuyện tình yêu là đề tài muôn thuở khiến ai cũng trở nên khờ dại. Nó sẽ thành kỷ niệm, thành nỗi nhớ... hay trở thành bất cứ điều gì đó tuỳ tính cách và phụ thuộc vào quan điểm của mỗi người... Với người này có thể là sâu sắc nhưng với người kia là nhạt nhoà...Còn với tôi, dù đã đi qua rất nhiều thăng trầm của cuộc sống tôi vẫn không thể nào quên được kỷ niệm với người đàn ông đó.

Tôi không biết phải định nghĩa hay kể nó như thế nào bởi giữa tôi và anh chưa bao giờ chính thức kết thành một đôi. Có thể mọi người nói tôi mù quáng, điên dại... nhưng với tôi, tình cảm đó thực sự là thần tượng dù anh chẳng phải nghệ sỹ, cũng chẳng phải ngôi sao...

Với mọi người, có thể anh chẳng có gì là đặc biệt nhưng với tôi, anh là một cái gì đó thật cao và xa vời... Tôi chỉ dám nhìn và ngắm anh từ xa.

Một con nhóc học lớp 10 cũng biết yêu, biết xao xuyến khi nhìn thấy dáng anh thấp thoáng đâu đó. Tôi trẻ con đến mức chả bao giờ dám ngẩng mặt nói
chuyện cùng anh dù rất nhiều lần anh gọi hay bắt chuyện... Chúng tôi gặp nhau vào tất cả các buổi chiều trong một khoảng sân của nhà văn hoá chỉ để đánh cầu lông cùng các "bô lão" trong xóm.

Hết trận cầu là tôi lại lẳng lặng đi về trước dù anh luôn đến gần chuyện trò hỏi han... Tôi bẽn lẽn thẹn thùng với một người lớn hơn mình 4 tuổi. Ngại ngùng
vì tôi biết trong tôi đã dành cho anh tình cảm rất nhiều..

Tôi yêu anh vì nụ cười với 2 cái lúm đồng tiền rất duyên, yêu anh vì cái dáng chạy ục ịch, yêu anh vì cái tính pha trò hài hước khiến tất cả bật cười. Ba năm cấp 3, tôi yêu anh trong im lặng, vẽ ra những ước mơ sẽ ở bên anh. Tôi định sau khi tôi ra trường tôi sẽ nói với anh tất cả... nhưng khi tôi chưa kịp ra trường thì anh đã yêu người khác.

Tôi đau khổ, ôm mối tình câm lặng trong nhiều năm. Nhìn anh đèo người yêu, tay trong tay hạnh phúc khiến tôi ứa nước mắt. Tôi quyết định lao vào ôn thi để quên những gì thuộc về anh...

Ngày vác ba lô lên trường nhập học, tôi nghĩ anh sẽ là một miền ký ức xa xôi nào đó, mãi mãi không thuộc về tôi. Ngày anh gọi điện, tôi giật mình vì trước đyâ, chúng tôi chưa bao giờ liên lạc với nhau nhưng mọi thông tin về anh, tôi đều biết.

Trái tim anh chưa bao giờ thuộc về tôi (Ảnh minh họa)

Tôi hiểu vì sao lại có cuộc điện thoại này. Là vì anh đang cô đơn khi người yêu đi du học ở Trung Quốc. Tôi đón nhận nó với tất cả sự tự ái vì tôi hiểu, anh gọi điện chia sẻ với tôi chỉ là để lấp chỗ trống...

Buồn và hụt hẫng... Tôi chỉ gặp anh rồi lại xa rời anh dù anh rất muốn tôi nhận lời làm người yêu anh. Tôi không muốn là kẻ lấp chỗ trống đó nên tôi đã từ chối. Và cũng từ đó, anh không liên lạc với tôi nữa.

Tôi hiểu rằng, với anh, tôi chẳng là gì cả. Thế nhưng, sau mỗi lần gặp anh lại càng khiến tôi đau khổ và buồn hơn. Vậy mà tại sao tôi vẫn không thể xóa bỏ hình bóng của anh trong tim mình.

Rồi người yêu anh về nước khi kết thúc khoá học sớm hơn dự định. Tôi không biết lý do vì sao, chỉ biết họ lại tay trong tay nhau rất hạnh phúc. Một nỗi buồn lại xâm chiếm trái tim tôi... tôi tự hỏi, mình có đủ cơ hội, đủ thời gian để giành lại anh nhưng sao tôi không làm thế? Có lẽ không phải vì tôi quá tốt mà tôi hiểu, trái tim anh chưa bao giờ thuộc về tôi.

Khi anh đang hạnh phúc bên người khác thì giờ đây, tôi lại đang hối hận và đau khổ rất nhiều. Giá như ngày xưa tôi đủ dũng cảm đón nhận tình cảm của anh... thì giờ đây, anh đã là của tôi, chỉ riêng mình tôi thôi. Nhưng khi anh đã yêu người khác rồi thì tôi đến bên anh còn có ích gì nữa?

Càng ngày, tôi càng nhận ra rằng, tình cảm của tôi dành cho anh quá sâu sắc. Nó không phải là tình cảm trẻ con như tôi nghĩ. Tôi chỉ thấy tiếc vì mình chưa bao giờ dám sống thật với những cảm xúc của mình.

Giờ đây, cả tôi và anh đều đã có cuộc sống riêng. Anh đã có hai cô công chúa nhỏ xinh xắn, tôi cũng có hai cậu con trai kháu khỉnh. Chúng tôi đều rất hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình... nhưng những hoài niệm của tôi về anh mãi chỉ là những ký ức đẹp.

Chắc anh sẽ không bao giờ biết được, có một người đã luôn dõi theo cuộc sống của anh và yêu anh thầm lặng trong suốt bao năm qua. Dù sao đi nữa, tôi cũng mong anh sống hạnh phúc và vui vẻ bên gia đình, còn tôi... tôi mãi mãi chỉ là cô hàng xóm tốt bụng của anh mà thôi!

No comments:

Post a Comment

 

Category

Most Reading

Tags