Bí mật hoa oải hương. .(I)
Sunday, December 2, 2012
C huyện xảy ra cũng khá lâu rồi,khi tôi còn là cậu bé 16 tuổi. Hồiđó tôi ở cùng mẹ ở Provence, một thị trấn nằm ở phía Nam nước Pháp. Cuộc sống cứ trôi, êm ả và thanh bình... Tôi yêu Provence, yêu những cánh đồng hoa oải hương trải dài, trải dài một màu tím huyễnhoặc ở gần nơi tôi sống. Và cũng tại chính cánh đồng hoa ấy, tôi đã có nụ hôn đầu tiên của cuộc đời mình, với một cô gái kỳ lạ và kỳ diệu nhất thế gian. Ai đó sẽ có thể cười lớn khi tôi kể câu chuyện này, nhưng tôi thì hoàn toàn tin tưởng - rằng lúc đó tôi đã được hôn một nàng tiên, nàng tiên hoa oải hương... Căn nhà nhỏ ở Provencen Mẹ tôi là một người rất đặc biệt, bởi mẹ tôi là một nhà văn. Với tôi, tất cả những nhà văn đều đặc biệt, vì họ có thể tưởngtượng và sáng tạo tất cả mọi thứ trên đời. Tôi ngưỡng mộ mẹ, ngưỡng mộ nguồn cảm hứng vô biên mà mẹ đã dùng nó để sáng tạo ra những tác phẩm tâm đắc nhất trong cuộc đời mình. Mẹ tôi thuộc cung Cự Giải, có lẽ vì thế mà tính khí mẹ khá thất thường. Mẹ có thể vui vẻ lúc này rồi lại có thể buồn ngay sauđó, hoặc giả đó là đặc điểm của những nhà văn. Bố tôi mất vì tai nạn giao thông, năm tôi 2 tuổi. Mẹ một mình nuôi tôi khôn lớn và không để tôi thiếu thốn bất cứ điều gì. Tôi không nhớ rõ lắm vềbố của mình, chỉ nhớ ông cao lớn, có bàn tay mùi hoa oải hương và rất dịu dàng. Tôi ôm ấp kỉ niệm về bố qua những bứcảnh và những câu chuyện mẹ kể. Bố tôi cũng là người Việt Nam, nhưng sang Pháp sống cùng giađình từ hồi nhỏ xíu. Bố mẹ gặp nhau ở Hà Nội, khi bố về thăm quê hương, lần đầu tiên. Ngay từ lần đầu gặp gỡ, bố đã bị thu hút bởi mái tóc đen dài và khuôn mặt dịu dàng đậm chất Áđông của mẹ. Và bố đã cầu hôn mẹ chỉ sau 4 tháng yêu nhau. Bố đã đưa mẹ sang Pháo sống, ở Provence, trong một ngôi nhàđầy nắng và hương hoa oải hương. Đó là những tháng ngàyrất hạnh phúc của mẹ... cho đếnkhi bố mất... Và mẹ mang tôi vềViệt Nam để quên đi những ký ức đau buồn... Tôi cứ ngỡ rằng mình sẽ chẳng bao giờ được biết đến Provence, được biệt đến căn nhà đầy nắng và hương hoa oảihương ấy... Cho đến năm tôi 13 tuổi, mẹ quyết định chúng tôi sẽ quay lại Pháp, quay lại thị trấn Provence. Đã đến lúc mẹ có thể đối diện lại với quá khứ, với những kỷ niệm đau buồn nhưng cũng rất thân thương và... đưa tôi đến gần hơn với bố... Tôi không bất ngờ trước quyết định của mẹ, nếu không nói là mẹ đã chuẩn bị mọi thứ cho tôi từ trước đó rất lâu. Tôi được học tiếng Pháp khi mới 4 tuổi và tìm hiểu khá nhiều về văn hóa các dân tộc khác - thông qua những câu chuyện mẹ kể và những cuốn sách mẹ nửa nàinỉ, nửa ép buộc tôi đọc (đó là khi tôi còn bé, còn về sau việc tìm hiểu văn hóa các dân tộc đãtrở thành một trng những niềmyêu thích của tôi). Provence là một thị trấn đẹp lạ lùng với những nét những công trình kiến trúc cổ điển và hiện đại xen kẽ, với cuộc sống thanh bình và những con người hồn hậu, mến khách. Căn nhà chúngtôi ở Provence khá nhỏ, nhưng ấm áp và gần gũi thiên nhiên. Đó là thiết kế của bố tôi ngày ông còn sống, Căn nhà còn lưu giữ rất nhiều hình ảnh của bố mẹ và tôi. Nó gợi tôi nhớ về bố, về một quãng thời gian xa xôi nhưng đầy thân thương và ám ảnh... Phòng nhiều ánh sáng nhất là phòng viết của mẹ, căn phòng có sự "bừa bộn một cách trật tự" - đó là theo cách nói ủa mẹ. Phòng của tôi nằm trên tầng 2, nhỉn xuống một cánh đồng hoa oải hương, Mùi hương hoa thường quấn quýt ở mọi ngóc ngách trong căn phòng tôi. Hoa oải hương có mùi hơi hắc, nhưng nếu ngửi lâu bạn sẽ thấyđó là một mùi hương tuyệt diệucó thể xua tan mọi căn thẳng, và bạn sẽ yêu nó lúc nào không hay. Những ngày đầu mới sang Pháp. mọi thứ với tôi rất khó khăn. Tôi là người trầm tĩnh và không dễ để hòa đồng, Rào cản ngôn ngữ làm tôi chẳng thể phát huy những sở trường, không dễ dàng thể hiện những cảm xúc, vì thế tôi ngày càng thu lại trong vỏ ốc của mình. Tôikhông cho mẹ biết về điều này, tôi sợ mẹ buồn phiền và lo lắng.Hơn nữa thời gian này mẹ tôi đang tập trung để hoàn thành cuốn sách - cuốn sách mà mẹ nói là để dành tặng cho bố và tôi... Mỗi lần có chuyện buồn, tôi không tìm đến mẹ như trước, tôi chạy đến cánh đồng hoa oải hương, để cái màu tím ấy nhấn chìm mọi ưu phiền, để cái mùi hương hăng hắc ấy xua tan đi hết những điều không vui. Và trong một lần như thế, tôi gặp em - cô tiên hoa oải hương.Khi ấy tôi 13 tuổi, còn em 12..(còn)
Labels:
Truyện tình cảm
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment