Nó mở toang cửa chạy vội ra chợ. Cô nhóc hậu đậu này đang làm bếp và không biết lại quên thứ nguyên liệu nào đây. Rồi nó lại nhanh nhẩu “bay” gấp về nhà với hy vọng cái bánh trong lò nướng của nó chưa bị cháy khét. Ôi! hú hồn, tất cả thật hoàn hảo. Một mùi hương thơm phức tỏa ra từ chiếc bánh nóng hổi con chưa kịp “trang điểm” đậm nét. Nó cẩn thận, nhẹ nhàng đặt chiếc bánh lên trên cái bàn bếp. Khe khẽ lôi ra từ trong cái giỏ mới mang về một bông hoa bằng lăng tím. Hóa ra, nó không phải quên nguyên liệu gì đâu mà nó chạy đi tìm một thứ quan trọng trong đời nó…Khéo léo hơn mọi khi, nó đặt bông hoa lên trên chiêc bánh và không quên chừa chỗ để nắn nót từng chữ: “HAPPY BIRTHDAY TO YOU AND I!”
Mọi việc đã hoàn tất như dự kiến.
Ba chân bốn cẳng chạy nhanh lên phòng mặc vào bộ đồ mà nó chuẩn bị từ tối. Ôm chiếc bánh đã được bao bọc bởi một cái hộp bé bé, nó nhanh chân ra khỏi nhà. Nó hít lấy cái không khí trong lành như lấy lại cho mình sức mạnh phi thường. Mọi chuyện hôm nay diễn ra đối với nó thật gấp gáp. Đơn giản, hôm nay là sinh nhật của nó và cậu bạn thân mà. Nó chỉ muốn làm cho ai đó thật bất ngờ…
Mang chiếc bánh ngồi bên cậu bạn thân, lấy cái dao con mà nó đã chuẩn bị sẵn cắt đôi chiếc bánh và nó thì thầm:
- Mọi khi cậu vẫn nhường tớ phần nhiều nhưng hôm nay tớ sẽ chia đều cho cả hai nhé!
Nói tới đây sao tự dưng nó thấy cay cay ở khóe mắt. Nó không kìm nén được nữa rồi. Nước mắt nó cứ tuôn trào như bao nổi niềm lâu nay nó giấu kín trong lòng đã không thể cất giữ mãi…
Đã gần 5 năm rồi nhỉ, 5 năm không đủ để xóa nhòa một ký ức…
***
Ngày hôm ấy, lần đầu tiên bước chân vào cánh cổng trường cấp II, nó mới chỉ là một con nhóc níu áo mẹ, rụt rè bước chân vào lớp mới. Chẳng hiểu thế nào cô giáo lại sắp xếp nó ngồi ngay cạnh một người bạn nó không hề quen biết đã đành, lại là con trai nữa chứ. Nó ghét lũ con trai. Vậy đấy!, thế là bao nhiêu vấn đề nảy sinh. Suốt ngày hai đứa nó cứ chí chóe với nhau vì những lý do đâu đâu, nào là: cậu lấy thước của tớ, rồi cậu không được vuốt tóc mãi như thế trông điệu đà quá, rồi lại cậu không được ngồi lại gần lại cái ranh giới mà tớ đã ngăn…Chúng nó thật là con nít! Có lần cả hai đứa bị bắt đứng trước lớp chỉ vì nó đã to tiếng giữa lớp. Nó tức đến ứa nước mắt.
Đủ mọi chuyện xảy ra với nó, hết chuyện này đến chuyện khác. Và thời gian cứ thế trôi qua…
Nó và cu cậu ấy cũng ngồi chung với nhau lâu lắm rồi đấy! Ngồi chung mới thấy được bao nhiêu điều lý thú ở hai đứa. Chúng nó có những điểm chung đến lạ lùng. Cùng đam mê truyện tranh, cùng thích văn thơ, yêu những bông hoa bằng lăng tim tím và đặc biệt nhất là hai đứa nó “ gia nhập thế giới” cùng một thời gian đấy. Vui nhỉ! Không biết từ bao giờ chúng nó đã cùng thổi nến, cùng vui đùa, cùng ăn bánh vào cái ngày trọng đại ấy. Cu cậu luôn nhường cho nó phần bánh nhiều hơn. Nó thích lắm. Đâu còn cãi vả. Đâu còn bực dọc. Chúng nó thân với nhau lắm rồi!
Vào một chiều đông ấy, cái bản tính hậu đậu của nó lại trỗi dậy. Nó quên mất chiếc ô mà mẹ nó đã dặn đi dặn lại phải mang theo khi ra khỏi nhà. Nó nấp dưới cái mái hiên đủ để che cho mái tóc mây của nó không bị ướt. Đưa tay hứng những giọt mưa ào ạt nó khẩn cầu ông trời mau tạnh mưa cho nó còn về. Rồi thình lình cậu bạn của nó xuất hiện. Để chiếc ô ngay cạnh nó, rồi cậu bạn lững thững bước ra ngoài trời mưa ấy. Nó chẳng hiểu gì xấc. Cầm vội chiếc ô, nó vụng về chạy theo cậu bạn. Trời vẫn mưa to lắm! Cậu bạn quay lại, chau hàng lông mày giựt lấy chiếc ô, bật tung lên che cho nó khỏi ướt, chắc hẳn cu cậu đang nghĩ sao mình lại chơi với một con ngốc này chứ. Cu cậu đưa nó về tới nhà, quay sang nhìn nó với ánh mắt trang nghiêm đến lạ thường, cậu bạn nhìn lảng đi chỗ khác nhưng lại buộc miệng nói: “Tớ thích cậu lắm!”. Nó trợn tròn mắt, há hốc cái mồm của nó ra. Rồi nó vỗ mạnh vào vai cậu bạn, chạy ào ra giữa mưa. Nó mang theo những lời nói mà nó nghĩ là đùa ra giữa mưa, để mưa cuốn trôi tất cả. Vô tình!...
Rồi cũng một chiều mưa, nó lên cơn sốt, phải nghỉ học. Chuông cửa của nhà nó cứ kêu liên hồi. Chẳng một ai ở nhà, nó phải bước xuống khỏi giường một cách khổ sở ra trước cửa để xem ai là chủ nhân đã phá giấc ngủ của nó. Cậu bạn ngồi cạnh nó, cười xòa chờ nó ra. Không một tấm áo mưa, không lấy một chiếc ô. Nó đã ngạc nhiên vô đỗi. Cậu bạn chìa ra bông hoa tim tím “ Bằng Lăng!, tớ tặng cho cậu nè, nhanh hết đau nhé!”. Bông hoa mang tên nó được cậu bạn mang đến bằng cả một tấm lòng thành tâm. Nó cảm thấy ấm áp quá! Mọi mệt mỏi dường như cũng tan biến theo.
Cũng lại một chiều mưa, chuông nhà nó lại reo vang nhưng đâu phải là chuông cửa mà là chuông điện thoại. Nó nhấc máy. Giọng nhỏ Mai lớp trưởng gấp gáp:
- Bằng Lăng…Bằng Lăng ơi!...Thông…Thông…
Nó đánh rơi máy nghe. Nó không tin vào tai mình nữa. Có phải tên cậu bạn thân của nó không nhỉ? Có phải không nhi?. Một lần nữa nó lại chạy vào trong mưa để che đi những giọt nước mắt trên má nó, để che đi nỗi đau trong lòng nó. Nó càng lúc càng chạy nhanh hơn như muốn tìm một ai đó giải thích cho nó hiểu có chuyện gì đang xảy ra.
Nó được ba đưa tới bệnh viện, đứng bên Thông sao nó lại buồn đến vậy. Thông cứ ngủ say mà không chào nó lấy một lời. Cậu bạn thân bị bệnh nan y mà nó vô tình đâu hề hay biết. Nó ngất.
Dự tang lễ của Thông mà nó như người mất hồn . Và nó càng bàng hoàng hơn khi đọc được quyển nhật ký mà Thông đã gởi lại cho nó. Trang nào lật đến cũng là tên nó, hai chữ “Bằng Lăng” ấy không biết xuất hiện mấy ngàn lần trong quyển sổ nhật ký, trong lòng Thông. Giờ nó mới nhận ra, những lời nói mà nó để mưa cuốn trôi đâu phải là những câu nói đùa. Nó xót xa nhìn những bông hoa bằng lăng chưa kịp tàn mà Thông đã đi mãi mãi.
Vì muốn ổn định lại tâm trạng cho nó, ba mẹ nó đã quyết định chuyển nhà. Nó xa Thông từ đó!
***
Cơn gió nhẹ thổi qua làm nó rùng mình. Nó quay về với hiện tại, đã 4 năm sinh nhật rồi nó không có Thông bên cạnh. Và bây giờ lần sinh nhật thứ 5 từ khi Thông mất, nó quay trở về.
Ngồi bên mộ Thông, nó lấy tay lau vội hàng nước mắt. Nó gắng cười và dặn lòng không được khóc nữa. Nhưng sao nghe lòng: xót xa quá -Bằng Lăng tím ơi!
HẾT
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment